Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 27: 27: Không Thể Để Người Khác Tùy Tiện Nhìn Thấy Cơ Thể Được




Trình Doãn nhìn quản lý. "Phản bội?" Không biết cậu ta nhìn ra thế nào.

Tinh Hiểu Đồng lại cười một cái. "Hai từ "quá cố" rõ ràng là trù ẻo người ta, nếu không phải bị phản bội thì là gì?"

Khuôn miệng Trình Doãn kéo cao, cười một cái thật ngọt ngào. "Cậu nhạy cảm lắm đấy!"

Ngược lại với vai nữ chính, người casting vai nam chính lại không nhiều. Đạo diễn chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn là vừa mắt Lương Ngạn nhất.

Nhờ có bộ phim "Dịch An Lệnh" đạt rating khủng trên các bảng xếp hạng trong tuần, đạo diễn vừa nhìn Trình Doãn là biết ngay mình sắp vơ được "kim chủ", không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp ghép cặp cô cùng với Lương Ngạn.

Sự nhượng bộ này của đạo diễn ít nhiều gây đả kích vô cùng lớn với những diễn viên khác, nhiều người nói Trình Doãn đích thị đi cửa sau, hơn nữa còn câu dẫn Tống Nguyên mới được như ngày hôm này. Vì rõ ràng Trình Doãn trước đây chẳng có chút tiếng tăm nào trong giới giải trí cả.

Đáp lại mấy lời phỉ báng đó, đạo diễn rất công tâm, lên tiếng chặn họng.

"Các cô cứ thử được diễn chung với đại thần Tống Nguyên đi rồi nói."

Còn có người lớn gan lớn miệng chống nạnh quát tháo trước mặt cô, Trình Doãn cũng rất thẳng thắn.

"Nếu cô cho rằng tôi dùng tiền đi cửa sau, vậy thì nhiều tiền như tôi đi rồi nói."

Đám ve sầu ngay lập tức im bặt.

Trình Doãn nhìn Lương Ngạn còn sót lại trong phòng chờ, ánh mắt phức tạp. . đam mỹ hài

Hắn không nhận ra cô, là vì cô đã thành một người khác. Nhưng lòng dạ bội bạc của hắn, cô nhất định không thể quên được.

Hắn từng nói chỉ khi có người hắn yêu trong giới giải trí, hắn mới chọn bước vào, liệu bây giờ... hắn đã tìm được hạnh phúc, còn cô vẫn phải nỗ lực, giày vò trong đau khổ không?

Bộ phim chiếu rạp hơn một tiếng này, đối với Trình Doãn chưa bao giờ cảm thấy khó thở đến thế.

Cô chưa từng nghĩ đến việc đóng phim cùng người yêu, hơn nữa còn là người đã phản bội cô. Bắt cô phải diễn những phân cảnh ngọt ngào sến súa hay đau thương, buồn bã với một tên bạc tình Lương Ngạn, quả thực là giày vò.

Trùng hợp ở chỗ, đoạn tình cảm của nam nữ chính trong bộ phim này lại rất giống với tình yêu trước đây của hai người.

Ban đầu là vụng trộm, kế tiếp là chìm đắm và cuồng nhiệt, sau đó là phản bội, cuối cùng là âm dương cách biệt.

Trình Doãn đã dứt tình hoàn toàn với Lương Ngạn rồi, thứ tình cảm mục giũa này, không nhất thiết phải níu kéo nữa. Nhưng khi đối mặt với hắn, Trình Doãn vẫn cảm thấy khí huyết không thông.

Lương Ngạn bắt đầu diễn thoại.

"Tiểu Ngư, anh quay về thưa chuyện với ba mẹ, họ nhất định sẽ đồng ý để chúng ta bên nhau, hãy chờ anh, chỉ một chút thôi, được không?"

"Được." Ánh mắt thiếu nữ no say trong bể tình thơ mộng, kết thúc một đoạn động lòng đó, đầu óc Trình Doãn trở nên choáng váng.

Sang một phân cảnh khác, nam chính sau khi phản bội nữ chính, một lần nữa quay về cầu tha thứ.

Tâm trạng của Trình Doãn lúc này đều là của Đàm Ngư. Lời thoại vốn dĩ là đồng ý, kết quả cô lại mắng chửi như tát nước vào mặt Lương Ngạn.

Trình Doãn xông đến, hai tay túm lấy cổ áo Lương Ngạn rồi siết chặt, toàn bộ tức giận lẫn không cam lòng đều bộc lộ hết ra mặt, nghiến răng nói.

"Anh tưởng tôi là con ngốc sao? Chữ yêu đó là gì, anh hiểu được không? Anh đến yêu tôi được mà cũng bỏ tôi mà đi được, anh coi tôi là tờ giấy ăn, dùng xong rồi vứt đi đấy à? Nếu hôm nay tôi tha thứ cho anh, hai từ "Tiểu Ngư" sẽ viết ngược lại!"

Những lời oán hận đó như giằng xé tim can, cộng thêm thanh âm run rẩy nặng nề của thiếu nữ, mọi người đều không ngờ Trình Doãn lại tự ý sửa kịch bản thế này.

Đạo diễn không dám hô cắt, đợi Trình Doãn đã bình ổn tâm trạng mới chậm rãi tiến gần, khó hiểu hỏi.

"Cô Trình, cô chưa đọc qua kịch bản sao? Chỗ này không phải như thế. Nữ chính vốn là một người mềm mỏng, lương thiện lại bao dung. Cô diễn thế này, sẽ lệch mất."

Ánh mắt hoảng loạn của Trình Doãn dần bình tĩnh lại, cô nhìn lên, hốc mắt đỏ hoe. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ diễn theo cảm xúc chân thật đáng có của nhân vật, nếu ông không vừa ý, chúng ta có thể quay lại."



Lương Ngạn từ đầu đến cuối bị dáng vẻ của Trình Doãn làm cho khó hiểu, nhưng anh lại thấy dằn vặt nhiều hơn.

Nếu cô gái này là Đàm Ngư, cô ấy cũng sẽ hận anh đến vậy sao?

Đạo diễn im lặng hồi lâu, lát sau mới lên tiếng. "Tôi sẽ xem xét thêm, có điều cảnh vừa nãy không tồi, tôi vẫn sẽ giữ lại."

"Cảm ơn đạo diễn."

Lúc chuẩn bị ra về, Lương Ngạn còn không quên đến gần hỏi thăm.

"Trình tiểu thư... có vẻ như... cô có định kiến với tôi thì phải?"

Trình Doãn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt trong trẻo đầy thành ý của Lương Ngạn, trong lòng chỉ thấy chán ghét.

"Lương tiên sinh nghĩ nhiều rồi! Như tôi đã nói với đạo diễn, cảnh quay đó vì cao hứng nên mới nói thêm vài câu thật lòng, nữ chính quá ngây thơ khiến tôi không vừa ý." Cô ngừng lại, cong môi cười nhạt.

"Còn về có định kiến với Lương tiên sinh hay không, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, con mắt nào của anh thấy tôi có ác ý chứ?"

"Vậy thì tốt rồi, mong rằng sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."

Trình Doãn không trả lời, cầm áo và điện thoại rồi rời đi. Tinh Hiểu Đồng lon ton phía sau, còn chưa kịp hỏi thăm câu nào đã bị Trình Doãn chặn họng.

"Cho Lương Ngạn vào danh sách đen, sau này không muốn hợp tác."

Tinh Hiểu Đồng ngớ người, nói như vậy... chả lẽ anh ta là bạn trai "quá cố" của cô thật sao? Nhưng sao cậu chẳng thấy giống gì cả.

Tinh Hiểu Đồng lái xe rời đi, không ngừng phàn nàn.

"Trình Doãn, tôi hiểu cô đang là tuổi hiếu thắng, nhưng cái tính khí kiêu ngạo đó không mài ra cơm ăn được đâu. Khó khăn lắm mới sắm được một vai chính, thay vì kết thêm đồng nghiệp, cô lại ghi thù là sao?"

Trong xe im lặng, nhìn dáng vẻ trầm ngâm của Trình Doãn, cậu ta lại tiếp tục chất vấn. "Chẳng lẽ cô ghét bạn trai cũ đến thế à?"

Trình Doãn chống một tay lên thái dương, không có ý định nói về vấn đề này. "Đồng Đồng, hôm nay tôi muốn tắm bồn."

Tinh Hiểu Đồng: "..."

Đến quản lý cũng không coi ra gì mà!

...

Trình Doãn rụt cổ trong lớp xà phòng dày, ánh mắt xa xăm nhìn qua tấm cửa kính vừa đủ rộng, toàn cảnh Tân Thành xa hoa về đêm đều thu trọn trong đáy mắt.

Những tưởng sau khi sống lại trong thể xác này, những gì không muốn gặp sẽ không phải gặp nữa. Còn tưởng bản thân có thể an nhàn sống trong tự do thêm một kiếp. Trình Doãn ngẫm nghĩ, liệu có phải khi Thượng đế ban tặng tình yêu, bỏ qua cô rồi không?

Quan hệ với Lương Ngạn, cô không muốn truy vấn, cũng không muốn ghi thù với anh ta nữa.

Chung quy lại, Trái Đất thật tròn.

Cạch...

Trình Doãn hít sâu một hơi, biết người đi vào là Tinh Hiểu Đồng, lười nhác không thèm ngoảnh mặt lại.

"Đồng Đồng, nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"

"Ừ."

"Cậu mở cửa lớn làm tôi rất lạnh... không đúng..."



Trình Doãn giật mình quay lại, quả nhiên cô không nghe nhầm, người đứng ở kia không phải Tinh Hiểu Đồng... mà là Dụ Ngôn Gia!

"Anh... anh mau ra ngoài!"

"Trình Doãn, cô gọi tôi sao?"

Trình Doãn trừng mắt lần lượt nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa, đầu óc như muốn nổ tung.

"Hai người còn đứng đấy được à? Còn không mau ra ngoài?"

"Tôi đã nhìn thấy gì đâu?" Dụ Ngôn Gia thản nhiên đáp.

Trình Doãn dường như phát điên, mặc dù bồn tắm rất lớn, thành cũng cao, cộng thêm xà phòng che kín người, đúng là không nhìn thấy cái gì cả. Nhưng thế này là bất lịch sự!

Không thể để người khác tùy tiện nhìn thấy cơ thể được!

Tinh Hiểu Đồng vội kéo người đàn ông lạ mặt này ra ngoài.

Trình Doãn khóc không ra nước mắt, đôi mắt Dụ Ngôn Gia chả lẽ cũng được nặn từ kim cương hay sao? Lựa lúc nào không lựa, lại chọn đúng lúc cô đang tắm!

...

Ánh mắt hình viên đạn của Tinh Hiểu Đồng không ngừng dò xét Dụ Ngôn Gia, thắc mắc rằng tại sao người này có thể biết chỗ ở của Trình Doãn mà xông vào.

"Anh là ai? Tại sao lại có chìa khóa ở đây?"

Dụ Ngôn Gia nâng tách trà, dáng vẻ điềm đạm. "Hỏi cậu câu này mới đúng, chỗ này là tôi chu cấp cho cô ấy, một cái chìa khóa chưa tính là gì."

"Chu cấp cho cô ấy?" Tinh Hiểu Đồng ngạc nhiên ra mặt, chẳng lẽ những lời bàn tán Trình Doãn đi cửa sau là thật sao?

À không... cửa sau xưa rồi, phải là đại gia bao nuôi mới đúng. Hơn nữa còn là một đại gia siêu cấp đẹp trai!

Dụ Ngôn Gia nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hỏi. "Muộn như này mới tắm rửa sao?"

Tinh Hiểu Đồng gật đầu một cái, nghe giọng điệu có thể đoán ra lịch trình của Trình Doãn đều do cậu ta quản lý.

"Đúng vậy, Trình Doãn của chúng tôi rất chăm chỉ, liên tục nhận phim mới, còn làm việc đến giờ này mới được nghỉ ngơi." Nói đến đây, cậu đứng dậy chỉ tay ra cửa. "Vậy nên, mời ngài về cho, cô ấy không đủ sức phục vụ ngài!"

Dụ Ngôn Gia nhướng này, nét mặt ngạc nhiên.

"Đồng Đồng, cậu nói cái gì vậy hả?"

Trình Doãn vừa lúc tắm rửa xong, vừa đến nơi đã nghe được mấy lời đen tối kia, lập tức đỏ bừng hai mắt.

"Dụ Ngôn Gia mà cậu cũng không biết là ai sao hả Đồng Đồng?"

Tinh Hiểu Đồng nhìn cô, rồi lại nhòm ngó người đàn ông trước mặt. Quả nhiên biết người không biết mặt sẽ chẳng biết gì cả, nhưng anh ta giống với lời đồn, khí chất bất phàm rất ấn tượng.

Có điều, Tinh Hiểu Đồng lại trả lời bằng ngữ khí vô cùng coi thường.

"Thì ra là chiến thần săn mồi của Imelda, có điều gương mặt đó của anh không phù hợp với nhu cầu bao nuôi của Trình Doãn nhà tôi cho lắm!"

Trình Doãn: "..."

Dụ Ngôn Gia: "..."

Đồng Đồng à, cậu là người máy thật sao?

___