Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 31: Không Cho Phép Đạt Nhiều Thành Tựu (1)




Sau đó, hai người rất ăn ý không có nhắc lại chuyện thăm dò hồi nãy, lưu lại cho nhau ấn tượng tốt để còn có cơ hội hợp tác trong tương lai.

Khi nói về cựu thuật, chủ yếu là Vương Huyên hỏi, hắn muốn biết thêm một vài thứ, ví dụ như thẻ trúc màu vàng thời Tiên Tần.

Triệu Thanh Hạm trả lời cho hắn biết, đừng có suy nghĩ nhiều về loại "Kỳ vật" này, nhiều năm như vậy cũng chỉ đào được bốn phần, hơn nữa còn có hai phần bị các phương tranh đoạt, phân tán khắp nơi.

Đúng nghĩa, thẻ trúc màu vàng Tiên Tần chỉ còn lại có hai phần hoàn chỉnh, bị ngân hàng lớn nhất tân tinh khóa trong tủ bảo hiểm kiên cố nhất rồi.

Vương Huyên trong lòng tiếc nuối, loại vật này có muốn cũng không được rồi.

Cho dù cựu thuật xuống dốc, những tổ chức, tài phiệt kia cũng không có ý tứ buông tay, chỉ là trước mắt còn chưa nhìn thấy hi vọng mà thôi.

Triệu Thanh Hạm nói cho hắn biết, đừng nói là thẻ trúc màu vàng, phàm là bất kỳ đồ vật nào được truyền thừa của phương sĩ Tiên Tần đều vô cùng trân quý, bởi vì nó xuất hiện quá ít trên thế gian.

"Nói cách khác, thẻ trúc phổ thông thời Tiên Tần cũng có giá trị liên thành?" Vương Huyên hỏi.

Triệu Thanh Hạm liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thẻ trúc có liên quan đến các phương sĩ Tiên Tần đều là vật không bình thường."

Vương Huyên ý thức được, Lâm giáo sư đưa hắn thẻ trúc Tiên Tần đã được phiên dịch quý giá đến cỡ nào.



Trên thực tế, vào năm đó, Lâm giáo sư vì thẻ trúc mà suýt chút nữa mất mạng, cửu tử nhất sinh trốn thoát khỏi đại mộ Tiên Tần, may mắn sống sót.

"Nghe nói tân tinh bên kia từng xuất hiện tông sư, cuối cùng bởi vì luyện một loại thể thuật nào đó mà tự giết bản thân, người ở cấp bậc kia rốt cuộc mạnh cỡ nào?"

Triệu Thanh Hạm có cảm giác ngoài ý muốn, cảm thấy tin tức hắn có rất linh thông, thậm chí còn biết chuyện này ở tân tinh, thì ra hắn có cách khác để tìm hiểu những chuyện như thế này.

Vương Huyên nói xong, biết nàng sẽ xuất hiện loại suy nghĩ này.

Nhưng hắn không quan tâm, hai người chẳng mấy chốc đường ai nấy đi, dưới tình huống bình thường gặp nhau không nhiều, dù sao hắn không muốn thăm dò kế hoạch Triệu Thanh Hạm để bản thân phải rơi vào vũng nước đục đó.

Triệu Thanh Hạm có cảm giác con đường cựu thuật này tương đối gập ghềnh, phi thường không dễ đi, có rất ít người đạt được thành tựu.

"Vị tông sư kia chính là người luyện một thiên bí truyền kinh văn của Đạo giáo tổ đình, kết quả là làm hại bản thân, ngũ tạng giống như là bị đun sôi mục nát, chết rất thê thảm."

Vương Huyên run sợ, nguy hiểm đến như vậy sao?

Hắn đối với kim thư trong tay mình càng thêm thận trọng, vật lưu lại trong Trương Đạo Lăng tuyệt đối không kém gì bí truyền kinh văn của Đạo giáo tổ đình.

Tần Thành cảm thán: "Tội gì khổ như thế chứ, đều là tông sư, cuối cùng còn để cho lục phủ ngũ tạng bị hầm, con người vĩnh viễn không biết đủ."



"Cậu nói thì nhẹ nhàng lắm, nhìn thấy bản thân từng ngày già đi, một khi luyện loại thể thuật kia thành công, khiến cho ngũ tạng thay đổi về chất, có thể đạt được tân sinh, tăng thêm vài chục năm tuổi thọ, cậu nói hắn có thể chịu được sự cám dỗ không?"

"Có nhiều chỗ tốt như vậy sao, nếu là tôi. . . Cũng muốn thử một chút!" Tần Thành gật đầu, thản nhiên đồng ý.

"Cấp độ Tông sư cách phương sĩ Tiên Tần bao xa?" Vương Huyên hỏi.

"Không phải một cấp độ, mà là kém quá xa, không cách nào so sánh." Triệu Thanh Hạm bình thản nói ra.

Sau đó nàng nhìn về phía Vương Huyên, nói: "Tôi nhìn cậu dường như trên con đường cựu thuật này rất muốn tiếp tục đi về phía trước, mục tiêu chẳng lẽ là phương sĩ Tiên Tần?"

Vương Huyên nói: "Tôi là người bị từ bỏ, tiếp xúc tân thuật không được, vậy chỉ có thể trên con đường cựu thuật này đi tiếp thôi."

Tần Thành nghe xong, tràn đầy cảm xúc, vì bạn của mình tiếc hận.

Triệu Thanh Hạm cảm thấy, Vương Huyên trên con đường cựu thuật này rất có thiên phú, tương lai sẽ như thế nào cũng không nói chắc được.

Tần Thành lại lắc đầu, nói: "Lão Vương sinh ra không gặp thời, nếu như ở thời cổ đại, có khả năng sẽ trưởng thành đến tình trạng có thể tung hoành thiên hạ, trở thành truyền thuyết, thậm chí là thần thoại. Nhưng ở cái niên đại này, văn minh khoa học kỹ thuật ra đời và phát triển, hắn luyện cựu thuật đạt đến lĩnh vực cực kỳ cao thâm thì phải làm thế nào đây? Không cách nào ngăn chặn được vũ khí hiện đại. Thiên hà vẫn rực rỡ như cũ, Tần Hoàng Hán Võ đều thành đất vàng, những người phụng mệnh vì bọn họ tìm thuốc bất tử từ phương sĩ, đều đã chết hết trong năm tháng, con đường cựu thuật này rất khó đi, không nhìn thấy một chút hi vọng nào cả."

Cái đề tài này có chút nặng nề, sinh hoạt trong thời đại này, cựu thuật thật sự quá mờ mịt, rất khó nhìn thấy hào quang hi vọng từ nó tỏa ra.