Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 30: Tiểu Vương Quá Mạnh (2)




Hắn vẫn cảm thấy, Triệu Thanh Hạm có thể rất lợi hại, nhưng chưa từng động thủ qua, cũng không biết nàng đến tột cùng mạnh bao nhiêu, cho tới lần va chạm ngắn ngủi hôm nay, hắn tin, cô gái này cực kỳ lợi hại.

Cho dù là lần trước, hay là hôm nay, Triệu Thanh Hạm đều có thể im lặng xuất hiện ở sau lưng hắn, ở khoảng cách rất gần mới bị hắn cảm giác được.

Tuy rằng cả hai lần đều có liên quan đến bầu không khí thoải mái, hắn thì không ở trong trạng thái đề phòng, nhưng cũng có thể nói rõ một vài vấn đề.

Nhất là, Thanh Mộc của tổ chức thám hiểm từng nói với Vương Huyên, rất có hứng thú với hai học sinh trong lớp thí nghiệm, cả hai đều có tiềm lực cực lớn, có thể trở thành đại cao thủ.

Khi đó Vương Huyên ý thức được, trong ban có nhân vật lợi hại đang ẩn tàng.

Chỉ là, hắn cùng Triệu Thanh Hạm tiếp xúc quá ít, cô gái này thường xuyên không ở trường học, vừa đi là mười ngày nửa tháng, mỗi tháng ở trường bình quân không tới vài ngày.

Cho nên trước đó, hắn không cách nào xác định được nàng đến tột cùng luyện cựu thuật đến cấp độ nào.

Triệu Thanh Hạm buộc lại mái tóc, trào phúng nói: "Cậu đúng là một kẻ khác người, không tiếp nhận quy củ trói buộc, hai lần chế nhạo tôi, thế mà còn dám động thủ trực tiếp với tôi."

Tần Thành tranh thủ thời gian hoà giải, nói: "Này, đều là hiểu lầm, ngồi xuống uống trà, gọi món ăn, những ân oán trước đó đều ở trong chén trà này, uống xong rồi mọi chuyện cứ bỏ qua hết."

Triệu Thanh Hạm liếc qua sợi dây điện mềm trong tay hắn, muốn đánh hắn một trận, cái tên này cứ mở miệng là gọi một tiếng nữ thần, thời khắc mấu chốt lại muốn giúp Vương Huyên trói nàng!

Ánh mắt bất thiện kia khiến Tần Thành lúng túng không thôi, hắn nhanh chóng đem sợi dây điện mềm ném tới một góc sau lưng.

"Gọi món ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Vương Huyên vừa cười vừa nói.

Đôi mắt đẹp Triệu Thanh Hạm hơi nhíu lại, nói: "Do tâm tư của cậu quá lớn, hay là cậu cảm thấy lòng dạ của tôi thực sự quá rộng lớn, không cần tính toán?"

"Là do tâm tư của tôi quá lớn." Vương Huyên nhìn nàng một chút, nói: "Cô cũng không phải người tính toán chi li, trong mắt tôi, cô là người có lòng bao dung, dáng đẹp, người đẹp."



Trong chốc lát, ánh mắt Triệu Thanh Hạm trở nên sắc bén, thần sắc tương đối bất thiện, hai tay ôm ngực ngồi xuống, cười lạnh liên tục với hắn.

Vương Huyên mỉm cười, nói: "Cậu nếu luyện thành cựu thuật, có tạo nghệ kinh người, hẳn phải biết loại người như chúng ta rất nhạy cảm, tôi cảm thấy cậu luôn luôn nhìn chằm chằm tôi từ nơi xa, không biết muốn làm gì, nhưng hình như xem tôi là con mồi, muốn kéo tôi xuống nước, cho nên lòng tôi báo động, có sự đề phòng với cậu."

Triệu Thanh Hạm cảm thấy trong lòng buồn bực, rất muốn nói, đó là đề phòng sao? Rõ ràng là an bài sau lưng tôi, lần trước thì cũng thôi đi, lần này còn trêu nghẹo tôi, khiến tôi phải nói hết ra, thực sự thích ăn đòn!

Vương Huyên nói: "Triệu bạn học đừng nóng giận, mau ngồi đi, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn xem có cơ hội hợp tác hay không."

Trải qua vài mấy lần tiếp xúc, Vương Huyên tin, đối phương nhất định có việc nên mới tìm hắn, nếu không thì đã nhanh chóng rời khỏi cựu thổ, không cần thiết ném cành ô liu về phía hắn.

"Cậu rất tự tin." Triệu Thanh Hạm tạm thời không so đo chuyện cũ, chuẩn bị cùng hắn nói một chút.

Sau khi nhân viên phục vụ đi vào, chỉ biết im lặng, ba vị này đến ăn cơm, hay là tới phá, bàn trà bể nát, mặt đất đều là lỗ thủng nhỏ do giày cao gót giẫm lên, còn phải thay một gian phòng khác cho bọn họ.

Triệu nữ thần rất độ lượng, không nhắc lại chuyện vừa rồi, đi ra ngoài lần nữa, mặc thêm áo khoác trở về, bởi vì từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy lời nói của Vương Huyên bất thường.

Ba người ngồi xuống, bầu không khí hòa thuận, cười cười nói nói, trực tiếp đem chuyện vừa rồi ném qua một bên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vương Huyên rất nghiêm túc mở miệng: "Triệu bạn học để mắt tới tôi, hơn phân nửa là nhìn trúng thân thủ của tôi rồi, đầu tiên tôi nói trước, nếu như đi làm việc xấu, thuần túy hạ độc thủ, cậu đừng kéo tôi theo, tôi tuân thủ luật pháp, từ trước tới giờ chưa phạm sai lầm, là công dân tốt đẹp ở cựu thổ, cho tới bây giờ chưa từng đả thương người, à đúng rồi, lần họp lớp trước có ra tay với Chu Vân thì không tính, tôi hoàn toàn là tự vệ bất đắc dĩ."

Triệu Thanh Hạm nhìn hắn, không có lòng tin với người đồng học không gò bó theo khuôn phép này sẽ giống như lời nói của chính hắn, chỉ cần kiểm tra kỹ càng sẽ phát hiện một vài hồ sơ đen thôi.

Nàng rất bình tĩnh, nói về chính sự, kinh nghiệm phi thường lão luyện, không có vội vã nói, tương đối bình tĩnh, ngược lại nói một vài chuyện liên quan tới bí mật siêu thuật.

"Siêu thuật, cũng có người muốn gọi nó là thần thuật, hoàn toàn là một thu hoạch ngoài ý muốn từ việc thăm dò một nơi nào đó."

Nàng không nhanh không chậm, từ từ nói ra những chuyện này.



Đột nhiên, nàng nói thẳng: "Có người trong lòng có dã tâm, còn chưa có kiểm tra rõ ràng, muốn đốt lên thần hỏa, còn có người nghĩ xa hơn, ngay cả cái ý nghĩ thành phật để tổ tiên thờ phụng cũng xuất hiện, buồn cười, trước tiên cứ phải giải quyết vấn đề thọ nguyên không nhiều lắm của bọn hắn."

Nghe xong, Vương Huyên ý thức được cái gì đó, nói: "Cậu không phải là muốn tìm một vài người đến một nơi nào đó thăm dò chứ? Người sơ kỳ đi qua tuyệt đối là pháo hôi chịu chết, đừng tìm tôi, không đi!"

Triệu Thanh Hạm cười cười, xinh đẹp, nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ gài bẫy cậu sao? Đây chính là một đại cơ duyên không thể dự đoán!"

Vương Huyên không dám đồng ý ngay, từ đáy lòng liền cự tuyệt.

"Yên tâm, cùng cậu tưởng tượng hoàn toàn không giống, là cơ duyên không phải nguy cơ, nhưng, cậu bây giờ ngay cả tân tinh cũng không đi được, lưu tại cựu thổ, nói những điều này quá sớm không có ý nghĩa gì cả."

Hai người đều trêu đùa, trò chuyện với nhau.

Cuối cùng, Vương Huyên nói thẳng: "Triệu bạn học, nếu như cậu khăng khăng mời tôi, vậy cũng được, xin hỏi tiền nong như thế nào? Có bí truyền kinh văn của Đạo giáo tổ đình không?"

Triệu Thanh Hạm muốn đánh hắn, bí thiên của Đạo giáo tổ đình? Loại đồ vật này mà hắn cũng dám nghĩ tới!

Vương Huyên lại nói: "Vậy có thẻ trúc màu vàng thời kỳ Tiên Tần không?"

Triệu Thanh Hạm vẻ mặt bất thiện, nàng cảm thấy không có cách nào nói chuyện được, Vương Huyên nói rõ không có hứng thú, cố ý công phu sư tử ngoạm, phá hỏng chuyện này.

Tần Thành cảm thán, lão Vương thật hung mãnh, trước đó động thủ trực tiếp với Triệu nữ thần, hiện tại nói tới chuyện hợp tác và làm ăn, một bước cũng không nhường, để trong mắt Triệu Thanh Hạm bốc lửa.

Hắn tranh thủ thời gian hoà giải, nói: "Uống rượu, cuộc sống cần nhất là tràn ngâp niềm vui, đúng, Thanh Hạm, tôi bây giờ còn không có nghĩ đến, cậu đem cựu thuật lại luyện đến tầng thứ này, vậy mà có thể cùng Vương Huyên quyết đấu, cậu đến tột cùng làm sao luyện thành?"

Triệu Thanh Hạm hững hờ đáp lại, nói là vì bảo trì một cơ thể đẹp, cho nên mỗi ngày đều bỏ một khoảng thời gian ra luyện tập.

Tần Thành chỉ biết phiền muộn, cúi đầu uống rượu, không muốn nói chuyện, thậm chí có chút muốn khóc, người ta vì bảo trì dáng người ma quỷ, tùy tiện luyện thành một cao thủ cựu thuật, chính mình đổ máu lại rơi lệ, ăn mấy năm đau khổ, cũng không tụ khí thành công, tìm ai nói rõ lí lẽ đây trời!