Thám Hoa

Chương 66: Quỳ xuống




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Quân Kỳ Ngọc.”

Giọng nói Tống Lễ Khanh khản đặc, gần như bị gió lấn át, Quân Kỳ Ngọc sát lại gần một chút, nhìn khuôn mặt gầy gò góc cạnh của y.

“Ừm?”

“Ngươi đi đi.”

“Cái gì?”

Tống Lễ Khanh vẫn mềm lòng.

Không phải mềm lòng với Quân Kỳ Ngọc, mà là mềm lòng với thân phận Thái tử Cảnh Quốc. Hắn là tương lai của Cảnh Quốc, là hoàng đế sau này soi sáng trăm họ, nếu Cảnh Quốc không có người thừa kế, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn, chiến tranh nổi lên khắp nơi, dân chúng lầm than.

“Ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta.” Tống Lễ Khanh lặp lại lần nữa.

Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nhất thời cứng đờ: “Ngươi……”

“Không phải là ta thương tiếc ngươi.” Tống Lễ Khanh làm sáng tỏ nói, “Chỉ là ta thương tiếc muôn dân thiên hạ.”

Quân Kỳ Ngọc hiểu ý của y.

“Không có ngươi, ta không làm minh quân được, Lễ Khanh, ngươi và ta cùng sống trở về Cảnh Quốc.” Quân Kỳ Ngọc xúc động nói.

Đôi mắt Tống Lễ Khanh khô khốc, ngơ ngác nhìn hắn nói: “Ta không giúp gì được cho ngươi, mắt ta đã mù, sức sống đã cạn, không có khả năng tìm được huyết thung dung, nói những lời này thì có ích lợi gì chứ?”

“Ngươi không được nói lời chán nản như vậy! Ta đã…… Đã bỏ rơi ngươi một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu!”

Quân Kỳ Ngọc gấp đến mắt đỏ hoe, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Lễ Khanh.

“Đi! Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Tống Lễ Khanh vô lực nằm trên lưng Quân Kỳ Ngọc, lưng của Quân Kỳ Ngọc dày rộng và rắn chắc, không phải khung xương của một thiếu niên mà là bộ dáng có thể chịu được trọng lượng.

Hiện tại Tống Lễ Khanh gầy trơ cả xương, nếu là trước kia, Quân Kỳ Ngọc cõng y hoàn toàn không hề cảm thấy nặng, nhưng hắn bụng đói kêu ùng ục, chân giẫm phải cát lún, loạng choạng một chút, sau khi đứng vững hắn mới chậm rãi bước bước thứ hai.

Tống Lễ Khanh nửa mê nửa tỉnh, ý thức không rõ, y chỉ cảm thấy gió thổi rất lạnh, chỉ có phần cơ thể dựa vào Quân Kỳ Ngọc là ấm áp, cái lạnh vô biên ăn mòn y từng chút từng chút một.

“Quân Kỳ Ngọc, chúng ta ở trong sa mạc mấy ngày rồi? Ngươi có đếm không?”

Tống Lễ Khanh nói chuyện bên tai Quân Kỳ Ngọc, thông qua cách này để giữ tỉnh táo.

“Ngày thứ chín.”

“Ồ, mới có chín ngày……” Tống Lễ Khanh mệt mỏi nói, “Sao ta lại cảm thấy như trải qua một đời rồi nhỉ, dài thật đấy.”

Quân Kỳ Ngọc đáp lại nói: “Tương lai của chúng ta vẫn còn dài, còn rất nhiều rất nhiều cái chín ngày, ngươi phải sống thật vui vẻ. Đừng sợ, mắt ngươi có thể chữa khỏi, nếu chữa không khỏi, sau này ta chính là mắt của ngươi, ngươi đi đâu, ta sẽ luôn cõng ngươi giống như bây giờ, được không?”

Bọn họ nói lời như vậy, giống như là đang cổ vũ tinh thần lẫn nhau.

“Không được.”

Tống Lễ Khanh phun ra hai chữ này, Quân Kỳ Ngọc cảm giác sau cổ lành lạnh.

Là hai giọt nước mắt của Tống Lễ Khanh.

Là đau khổ nửa đời trước của y ngưng kết lại, cũng là tiếc nuối mà Quân Kỳ Ngọc không kịp bù đắp.

Giọng nói của Quân Kỳ Ngọc cũng khàn đi: “Lễ Khanh…… Ngươi có thể gọi ta là Kỳ Ngọc không? Giống như trước kia ngươi hay gọi ta…”

Tống Lễ Khanh không trả lời.

“Lễ Khanh.”

Quân Kỳ Ngọc dừng lại.

“Lễ Khanh!”

Hắn ôm Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu ớt, mạch đập cũng càng ngày càng yếu.

Quân Kỳ Ngọc mở túi nước bên hông, đưa lên môi Tống Lễ Khanh, nhưng túi nước đã hết sạch, không còn lại một giọt máu ngựa nào.

Đôi mắt Quân Kỳ Ngọc bỗng nhiên đỏ lên, đến bước đường này hắn cũng không còn cách nào khác.

“Lễ Khanh, nếu chúng ta không thể ra khỏi sa mạc này, vậy thì ta nhất định phải chết trước ngươi, ta xuống hoàng tuyền trước.”

Quân Kỳ Ngọc nói xong, bình tĩnh giơ cổ tay lên, dưới lưỡi đao rạch ra một vết thương.

Máu sền sệt chảy xuống môi Tống Lễ Khanh, y theo bản năng nuốt xuống, Quân Kỳ Ngọc choáng váng một lúc, may là lát sau, mạch và hô hấp của Lễ Khanh cũng đã ổn định.

Quân Kỳ Ngọc xé một mảnh vải ở vạt áo, quấn quanh vết thương trên cổ tay, tiếp tục cõng Tống Lễ Khanh trên lưng đi về phía trước.

Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, in bóng dáng đơn độc của họ trên cồn cát.

Trong mắt Quân Kỳ Ngọc xuất hiện mấy cái mặt trời, quầng sáng của chúng làm Quân Kỳ Ngọc thêm hoa mắt, tai hắn ù đi, cạn kiệt sức lực, tiến thêm một bước cũng khó khăn.

“Lễ Khanh……”

Cái tên này là cả ý chí của hắn.

Quân Kỳ Ngọc không bước nổi chân nữa, hai đầu gối hắn mềm nhũn, khuỵu xuống cát.

Hắn dùng sức lực cuối cùng ôm Tống Lễ Khanh vào trong lòng, sau đó cả thế giới chìm vào trong bóng tối.

Mặt trời lặn dần, màn đêm bao trùm lấy họ.

……

“Lễ Khanh!”

Lúc Quân Kỳ Ngọc nghe thấy âm thanh lần nữa, cả người hắn run lên một cái, đột nhiên đổ người về phía trước, nhưng lại phát hiện ra mình không động đậy được.

Tay chân của hắn bị cột, cả người bị trói chặt.

Mà trước mặt hắn là một đàn lạc đà, Quân Kỳ Ngọc gặp phải thổ phỉ, lạc đà ở vòng ngoài chống gió cát, ở giữa có một đống lửa, nhóm thổ phỉ vây quanh đống lửa nướng thịt uống rượu.

Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nhanh chóng tìm kiếm Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh cũng bị trói chặt tay, im lặng nằm đó.

“Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc lo lắng hét lên, thu hút ánh nhìn của nhóm thổ phỉ.

Bọn thổ phỉ dùng tiếng Tây Vực trao đổi với nhau vài câu, tên thủ lĩnh trẻ tuổi đứng lên, đi về phía Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc nhìn người thanh niên có đôi mắt màu xanh lam, tướng mạo thanh tú, nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, đôi mắt xanh thuộc về tộc người cao quý ở Tây Vực, sao lại đi làm thổ phỉ, Quân Kỳ Ngọc không lý giải nổi.

Thủ lĩnh thổ phỉ dùng dao cắt thịt vỗ vỗ lên mặt Quân Kỳ Ngọc, cười một tiếng, giống như Quân Kỳ Ngọc là miếng thịt trên đĩa của hắn.

Kể từ khi sinh ra Quân Kỳ Ngọc chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ, hắn nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh thổ phỉ, ánh mắt như kiếm.

Tên thủ lĩnh thổ phỉ cười lớn một tiếng, nhấc chân đá lên người Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc hét lên ngã xuống, tên thủ lĩnh vẫn chưa từ bỏ, giẫm chân lên đầu hắn, nói tiếng Tây Vực diễu võ dương oai.

Quân Kỳ Ngọc sống ở Tây Bắc thời gian dài, thưởng giao tiếp với ngoại tộc, nhưng trong lòng hắn có kiêu ngạo của Thái tử Cảnh Quốc, cho nên chưa bao giờ chịu học phương ngữ khó hiểu của Tây Vực bọn họ, nhưng mưa dầm thấm lâu, cũng nghe hiểu một chút.

Hắn hiểu những gì thủ lĩnh thổ phỉ nói.

“Súc sinh Trung Nguyên!”

Những tên thổ phỉ khác phát ra tiếng cười quái dị hưởng ứng, thậm chí còn có một tên râu quai nón nhổ nước bọt lên người Quân Kỳ Ngọc.

Hầu hết người dân ở Tây Vực đều căm ghét Cảnh Quốc, bởi vì Cảnh Quốc quá hùng mạnh, Quân Kỳ Ngọc đã xuất binh đánh chiếm không biết bao nhiêu nước nhỏ và bộ tộc ở Tây Bắc, thu hết lãnh thổ của họ vào túi.

Nhóm thổ phỉ tiếp tục ăn mừng, không quan tâm đến Quân Kỳ Ngọc nữa.

Thủ lĩnh thổ phỉ đi đến chỗ Tống Lễ Khanh, có lẽ thấy y hôn mê bất tỉnh, trêu trọc không vui, cho nên ra lệnh thủ hạ cho y uống sữa lạc đà, Tống Lễ Khanh mới lặng lẽ mở mắt ra.

Quân Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Trên người hắn có chút sức lực, bụng cũng không còn đói lắm, hiển nhiên thổ phỉ sợ hắn chết, đổ cho hắn ít đồ ăn.

Thủ lĩnh thổ phủ dùng dao nhỏ nâng nâng cằm Tống Lễ Khanh.

“Thái tử phi Cảnh Quốc đây sao, quả nhiên là rất đẹp.”

Quân Kỳ Ngọc khẽ nhíu mày, sao bọn họ lại biết Tống Lễ Khanh?

Đám thổ phỉ lại bắt đầu ồn ào: “Nam nhân sao có thể làm Thái tử phi? Y rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân?”

“Không có ngực, khẳng định là nam nhân.”

Quân Kỳ Ngọc nổi giận bừng bừng, đám người man rợ này lại dám dùng lời tục tĩu bình phẩm về Tống Lễ Khanh!

Khác với tướng mạo thô kệch của người Tây Vực, dung mạo của người Trung Nguyên rất lạ, chưa kể vẻ ngoài của Tống Lễ Khanh lại thanh tú, khiến bọn họ khó phân biệt được là nam hay là nữ.

Thủ lĩnh thổ phỉ bỗng nhiên cười hỏi: “Tranh cãi để làm gì, các ngươi cởi quần áo y ra không phải sẽ biết sao?”

Quân Kỳ Ngọc nghe xong, cái cái hiểu cái không, nhưng khi thấy đám thổ phỉ hứng thú hừng hực vây lấy Tống Lễ Khanh, thô lỗ lột áo ngoài y ra, Quân Kỳ Ngọc cũng hiểu chúng định làm gì.

“Dừng tay!”

Quân Kỳ Ngọc không nhẫn nại được nữa, hét lên bằng tiếng Tây Vực.

Đây là lần đầu tiên hắn nói tiếng Hồ, cảm giác sỉ nhục cũng không còn quan trọng nữa.

Thủ lĩnh đám thổ phỉ nhìn về phía hắn: “Hóa ra Thái tử Cảnh Quốc biết nói tiếng chúng ta kia đấy.”

Quân Kỳ Ngọc càng thêm cảnh giác.

Ở Tây Vực hắn chỉ có kẻ thù, không có bằng hữu người Hồ, người này biết hắn, chắc chắn là kẻ địch.

Thủ lĩnh đám thổ phỉ cười xảo quyệt.

“Các huynh đệ, các ngươi nói, ở trước mặt Thái tử Cảnh Quốc, cởi sạch quần áo Thái tử phi của hắn, hắn sẽ làm gì?”

Đám thổ phỉ lại cười quái dị giở trò với Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có rất nhiều bàn tay đang sờ soạng trên người mình, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Lễ Khanh!”

Vành mắt Quân Kỳ Ngọc muốn rách ra.

Y sam mỏng manh của Tống Lễ Khanh cũng bị xé thành từng mảnh, bả vai lộ ra ngoài, cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể co tròn người lại, trên mặt giàn giụa nước mắt.

“Dừng tay! Dừng tay!”

Quân Kỳ Ngọc gầm lên, thủ lĩnh đám thổ phỉ nghe vậy, mới ra hiệu cho thủ hạ dừng lại.

“Chiến thần Cảnh Quốc như ngươi, có nghĩ tới một ngày sẽ trở thành tù nhân không? Ngươi đồ đao tàn sát bách tính chúng ta, bắt cướp nữ nhân chúng ta, xâm chiếm quốc thổ chúng ta, một ngày nào đó, ngươi cũng nhận báo ứng…… Vậy thì dùng nam nhân của ngươi, rửa sạch nỗi nhục của chúng ta đi.”

Quân Kỳ Ngọc nghe không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt thù hận của thủ lĩnh đám thổ phỉ, bọn chúng nhục nhã hai người chính là để trả thù.

“Dừng tay!” Quân Kỳ Ngọc trúc trắc nói với bọn chúng, “Đừng động vào y…..Ta sẽ bồi thường cho các ngươi, các ngươi muốn gì? Vàng bạc?…… Ngay cả đất đai, ta cũng có thể trả lại cho các ngươi.”

Đám thổ phỉ đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn chúng đã động lòng.

“Đừng tin lời hắn!” Thủ lĩnh đám thổ phỉ lớn tiếng nói, “Tên này là ma quỷ, hắn nói dối đấy!”

Quân Kỳ Ngọc thét lên: “Ta thề, chỉ cần các ngươi không động vào y, ta có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi!”

“Tất cả mọi thứ……”

Thủ lĩnh đám thổ phỉ suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm.

“Thực sự tất cả mọi thứ?”

“Tất cả mọi thứ.” Quân Kỳ Ngọc khẳng định nói.

Thủ lĩnh đám thổ phỉ đứng trước mặt Quân Kỳ Ngọc, véo cằm suy nghĩ.

“Vậy thì ngươi quỳ xuống.” Thủ lĩnh đám thổ phỉ nói.

“Cái gì?!”

Quân Kỳ Ngọc biến sắc.

Thủ lĩnh thổ phỉ đắc ý nói: “Ngươi nghe hiểu mà, quỳ xuống bái lạy chúng ta.”

Đồng tử Quân Kỳ Ngọc co lại, hắn là Thái tử Cảnh Quốc, dưới một người trên vạn người! Hắn chỉ từng quỳ gối trước song thân, trên đời này không còn ai có tư cách để hắn phải quỳ xuống!

Mà trước mặt hắn, chính là đám man di trước kia hắn khinh thường nhất, một đám chó nhà có tang!