Thám Hoa

Chương 65: Hắn rốt cuộc là loại người như thế nào?




Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi

***

Tống Lễ Khanh xúc động, lại bị gió lạnh thổi qua, ho dữ dội đến nỗi cổ họng có mùi tanh.

Quân Kỳ Ngọc bước tới vỗ nhẹ vào lưng y, kéo Tống Lễ Khanh đưa tay ra.

“Đừng chạm vào ta.”

Tống Lễ Khanh vô lực ngã trên mặt đất đầy cát, y ngã xuống, cái lạnh ăn mòn thân thể, gió rít cùng cát bay thổi bên tai. Y bây giờ trông thật yếu ớt, y có thể hận ai chứ?

“Lễ Khanh…”

Quân Kỳ Ngọc bế y lên, dựa vào bụng hãn huyết bảo mã, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Hắn bẻ một miếng bánh nướng nhỏ, đưa đến môi Tống Lễ Khanh, nhưng Tống Lễ Khanh quay đầu không chịu ăn.

“Ngươi phải tiết kiệm sức lực để hận ta, ngươi không thể không ăn được.” Quân Kỳ Ngọc nhẹ nhàng nói.

Tống Lễ Khanh không mở miệng.

Quân Kỳ Ngọc không còn cách nào khác, đành phải nói thêm: “Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ dùng miệng đút ngươi ăn.”

Tống Lễ Khanh hít một hơi, Quân Kỳ Ngọc có thể làm ra loại chuyện này.

Tống Lễ Khanh liền chủ động ăn bánh uống nước, tránh Quân Kỳ Ngọc lại làm bậy.

“Như vậy mới đúng.”

Quân Kỳ Ngọc nhìn y ăn xong, nuốt nước bọt.

Trên thực tế, bọn họ đã không còn nhiều nước và thức ăn.

Hắn dốc toàn lực đi vào sa mạc, bên kia sa mạc là núi Thiên Sơn, ngọn núi linh thiêng được người dân Tây Vực thờ phụng, hắn điều tra được, lần cuối cùng tìm được huyết thung dung chính là ở chân núi linh thiêng này.

Dựa vào hiểu biết của hắn về Tây Vực, ước chừng hai ngày nữa là có thể đến núi Thiên Sơn, lương thực nước uống vừa đủ cho Tống Lễ Khanh, còn hắn chết đói hai ngày cũng không thành vấn đề.

Khi đến hồ Tư Li Mục dưới chân núi Thiên Sơn, nơi có nước và cỏ um tùm, hắn có thể đi săn thú rừng.

Tống Lễ Khanh ăn một chút, sức lực hiện tại của y không thể chống chọi nổi với việc bôn ba như vậy, y mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Quân Kỳ Ngọc nằm xuống, để Tống Lễ Khanh nằm trong vòng tay của mình, dùng áo choàng đắp tránh rét, hai người ngủ thiếp đi bên cạnh ngựa.

Ban đêm trên sa mạc, tuy không có băng tuyết nhưng cái lạnh thấu xương, gió còn sắc hơn dao, Quân Kỳ Ngọc mỗi giờ lại phải thêm củi khô để chịu đựng qua đêm dài.

Ngày hôm sau, Tống Lễ Khanh nghe thấy tiếng người và âm thanh lục lạc, y theo bản năng bò dậy, lại bị Quân Kỳ Ngọc ấn xuống, bịt kín miệng.

“Suỵt—” Quân Kỳ Ngọc khàn giọng thì thầm vào tai Tống Lễ Khanh, “Là thổ phỉ.”

Sau khi nói xong, Quân Kỳ Ngọc đá một ít cát vàng để chôn phần tro tàn còn sót lại của củi lửa, che phủ phần lớn khói xám.

Ở phía bên kia cồn cát, một đàn lạc đà đi ngang qua, lúc đầu Quân Kỳ Ngọc còn tưởng là Bùi Tinh Húc đang đuổi theo bọn họ, nhưng nhìn kỹ lại, chúng không mặc quân phục của lính Lâu Lan.

Quân Kỳ Ngọc cẩn thận nhìn, chúng không thể là một đoàn lữ hành, bởi vì không có hàng hóa, chỉ có một số gia súc và cừu, đẩy một số nô lệ đi lên phía trước. Những người này đều được trang bị vũ khí, trông vô cùng hung dữ, hầu hết những gì chúng làm là giết người cướp của.

Tây Vực có rất nhiều thổ phỉ, Quân Kỳ Ngọc cũng từng đối phó với bọn chúng, nhưng chúng chỉ là những tên lưu manh, không đủ sức chống chọi với móng guốc của Cảnh Quốc nên trước kia hắn không thèm quan tâm.

Quân Kỳ Ngọc trốn sau cồn cát và quan sát hành tung của chúng. Những người này cả người tràn đầy sát khí, nhưng tên cầm đầu là một thiếu niên trẻ tuổi tóc vàng, đôi mắt xanh và làn da trắng, tay đeo đầy nhẫn ngọc. Cách xa mười thước cũng có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của các loại đá quý.

Thiếu niên thủ lĩnh cao ngạo ngồi trên lưng lạc đà, đột nhiên nhìn về hướng Quân Kỳ Ngọc bọn họ ẩn náu.

Quân Kỳ Ngọc thầm nghĩ không ổn.

“Đi!”

Hắn bế Tống Lễ Khanh lên ngựa, giục ngựa chạy như điên.

Quả nhiên, bọn thổ phỉ đã phát hiện ra bọn họ, ê ê a a đuổi giết.

Lạc đà chịu khô hạn đã quen, kiên cường, thậm chí có thể tự mình băng qua sa mạc, nó là vật nuôi yêu thích của người dân Tây Vực, có điều nó chạy không giỏi.

Bị bọn thổ phỉ đuổi theo, Quân Kỳ Ngọc dần lệch khỏi phương hướng đến núi Thiên Sơn.

Đám thổ phỉ này đuổi theo Quân Kỳ Ngọc không buông, Quân Kỳ Ngọc không dám dừng lại, chạy suốt hai ngày hai đêm, dần dần bị lạc ở trong sa mạc.

Lương khô và nước đã cạn kiệt, sức khỏe của Tống Lễ Khanh ngày càng sa sút, y ngủ nhiều hơn thức.

Quân Kỳ Ngọc lo lắng, nếu như không thoát được bọn thổ phỉ bọn họ cũng sẽ chết ở trong sa mạc.

Đám thổ phỉ kia cũng không ngu ngốc, biết nhất thời đuổi không kịp, lại thấy bọn họ chỉ có một con ngựa, thì chỉ đi theo ở phía sau, giống như kền kền chờ con mồi đói chết.

Quân Kỳ Ngọc dù cường tráng đến đâu đi nữa, hai ngày không ăn không uống, cơ thể cũng dần suy yếu, ngày thường hắn múa đao luyện kiếm dễ dàng bao nhiêu thì giờ chúng nặng như ngàn cân.

Màn đêm buông xuống, Quân Kỳ Ngọc không dám đốt lửa sưởi, chỉ có thể cố gắng chống chọi với gió lạnh.

“Lễ Khanh.”

Tống Lễ Khanh thể chất vốn yếu ớt, chịu đói chịu rét bôn ba đã lâu, bệnh tình ngày càng trầm trọng, môi y khô nứt, sắc mặt sạm đen, mạch đập cũng yếu ớt.

Y nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ run, môi thấp giọng lẩm bẩm yếu ớt, hiển nhiên không còn đủ tỉnh táo để nói chuyện rõ ràng.

“Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc lo lắng, nếu còn không ăn uống nữa, Tống Lễ Khanh căn bản không thể nào sống sót ra khỏi sa mạc.

Quân Kỳ Ngọc rốt cuộc cũng hối hận về sự bốc đồng của mình, chỉ nghĩ nếu không có chuyện gì xảy ra, thì có thể băng qua sa mạc đến chân núi Thiên Sơn dễ dàng, nhưng lại gặp phải thổ phỉ, khiến mọi kế hoạch đều đổ bể.

“Lễ Khanh, ngươi có nghe ta nói không? Đừng ngủ, ta…”

Quân Kỳ Ngọc cắn răng đứng dậy, đi về phía hãn huyết bảo mã.

Hãn huyết bảo mã là ngựa tốt nhất trên thế gian này, mà nó còn là, một trong một trăm con ngựa Quân Kỳ Ngọc chọn được.

Lúc Quân Kỳ Ngọc vừa đến Tây Vực, con hãn huyết bảo mã này mới được hai tháng tuổi, vẫn còn là một con ngựa con, Quân Kỳ Ngọc tự tay nuôi nấng nó, nó cứu hắn thoát chết rất nhiều lần trên chiến trường.

Trong lòng binh lính, chiến mã chính là huynh đệ, sống chết có nhau.

Bởi thế, Quân Kỳ Ngọc đối xử với nó rất tốt, bất cứ khi nào nhàn rỗi, hắn sẽ đích thân tắm rửa và chải lông cho nó để xua đuổi côn trùng, con ngựa này có linh tính rất cao, nó sẽ không nhận bất kỳ ai làm chủ nhân thứ hai.

Quân Kỳ Ngọc vuốt bờm cho nó.

Trải qua mấy ngày, nó gầy đi rất nhiều, có thể nhìn thấy cả xương sườn, lông cũng không còn bóng mượt, trở nên xơ xác.

“Mày đã theo tao bao nhiêu năm rồi?”

Quân Kỳ Ngọc tự nói, đôi mắt hãn huyết bảo mã đen bóng, nó khịt mũi, giống như đáp lại.

Quân Kỳ Ngọc tháo dây cương, cởi yên ngựa ra, để hãn huyết bảo mã không còn bị trói buộc nữa.

“Mày đi đi.”

Quân Kỳ Ngọc vứt hết dụng cụ trói ngựa đi.

“Không cõng bọn tao, mày nhất định có thể ra khỏi sa mạc.”

Hãn huyết bảo mã giống như nghe hiểu lời hắn nói, vó ngựa dậm chân tại chỗ.

“Đi đi!” Quân Kỳ Ngọc rống to một tiếng, “Không đi sẽ chết, biết không? Đồ ngu! Đi!!”

Hãn huyết bảo mã áp đầu vào bả vai Quân Kỳ Ngọc, như lúc bọn họ so đấu khi còn bé.

Quân Kỳ Ngọc mấp máy môi, đẩy nó ra.

“Mau cút đi!”

Quân Kỳ Ngọc quay lại bên cạnh Tống Lễ Khanh, không nhìn nó nữa.

Hãn huyết bảo mã nghe theo lệnh của Quân Kỳ Ngọc, chậm rãi đi về phía xa, cứ đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, rồi dần biến mất ở trong bóng tối.

Quân Kỳ Ngọc quay đầu không nhìn thấy hãn huyết bảo mã nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa tới một khắc, hãn huyết bảo mã lại xuất hiện ở trong bão cát, nó quay lại và đi đến bên cạnh Quân Kỳ Ngọc.

Nó gục đầu vào vai Quân Kỳ Ngọc, thực hiện động tác đấu sức.

Đây là biểu hiện thân thiết của nó với Quân Kỳ Ngọc.

“Mày đi rồi, còn về làm gì? Mày còn về làm gì? Mày còn về làm gì hả….”

Quân Kỳ Ngọc thì thầm những lời này, run rẩy giơ đao lên.

Thẳng đến một lúc, cây đao chìm xuống như một ngọn núi, trong sa mạc hoang vắng, tiếng ngựa hí kéo dài vang lên, xuyên thấu đến một nơi xa xôi.

Một giọt máu từ mũi đao trượt xuống, nhỏ xuống cát, lập tức bị cát hấp thụ nuốt chửng.

Sau đó, một dòng máu chảy xuống từ cổ của hãn huyết bảo mã, hãn huyết bảo mã nhìn Quân Kỳ Ngọc với đôi mắt đen láy, không oán trách hay thù hận, nhưng cho đến khi nó ngã xuống, ánh mắt của nó vẫn luôn hướng về Quân Kỳ Ngọc .

Nó đã cống hiến cả cuộc đời mình cho người vừa là chủ, vừa là bạn đồng hành.

Hãn huyết bảo mã ngã xuống đất, thở hổn hển vài hơi ngắn rồi đột ngột dừng lại.

Quân Kỳ Ngọc quỳ trên mặt đất, đôi mắt hiện đầy tơ đỏ.

Máu đã chảy đầy túi nước, tim hắn như bị khoét mất một góc.

“Lễ Khanh, nước… có nước rồi, ngươi uống một hớp đi.”

Quân Kỳ Ngọc đem máu ngựa cho Tống Lễ Khanh uống, Tống Lễ Khanh ý thức không rõ, nuốt vài lần rồi nôn ra.

Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, chịu đựng cơn buồn nôn, nuốt máu ngựa xuống.

Hắn lau vết máu nơi khóe miệng, cắt thịt ngựa, nướng chín, sau đó cho vào bọc hành lý.

Hắn cõng Tống Lễ Khanh trên lưng, lấy vải cố định, xách bọc hành lý lên, bước vào màn đêm.

Gió cát rất lớn, chẳng mấy mà chôn vùi xác của hãn huyết bảo mã.

Mọi thứ đều khôi phục, sa mạc quay trở lại với sự tàn khốc của nó.

Quân Kỳ Ngọc đi từng bước một, nhưng dưới chân không có lối đi, liếc mắt một cái đã mất dấu, thể lực hắn đã đến cực hạn.

Giữa sa mạc rộng lớn, lần đầu tiên Quân Kỳ Ngọc cảm thấy bất lực.

Quân Kỳ Ngọc nhận ra, hắn không phải không gì không thể, bị những lời ngon tiếng ngọt và muôn vàn sủng ái che mắt, hắn cũng chỉ là một người bình thường, bằng xương bằng thịt, giống như những người khác.

“Quân Kỳ Ngọc.”

Tống Lễ Khanh tỉnh dậy trên lưng Quân Kỳ Ngọc.

“Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc giật giật đôi môi khô khốc, “Ngươi định mắng ta sao? Mắng ta không có đầu óc, làm liên lụy ngươi…”

Tống Lễ Khanh thường xuyên hôn mê, nhưng lần này y vô cùng tỉnh táo.

Thực tế, bệnh tình y nặng thêm, không liên quan gì đến Quân Kỳ Ngọc, y hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình.

Bắt đầu ở phủ Kỳ Lân, cơ thể y đã bị bệnh tật móc rỗng, sớm đã dầu cạn đèn tắt.

Dù Quân Kỳ Ngọc không dẫn y đến sa mạc, y cũng không thể sống sót qua mùa đông rét lạnh này.

“Thả ta xuống đi.”

Quân Kỳ Ngọc làm theo.

Tống Lễ Khanh ngồi trên cồn cát, nhìn bầu trời xa xăm.

“Lễ Khanh, đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn thức ăn, nhất định có thể ra ngoài. Ngươi không muốn đi xem hồ Tư Li Mục sao? Nó ở dưới chân núi Thiên Sơn, cách đó không xa.”

Quân Kỳ Ngọc mở túi nước.

Tống Lễ Khanh ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng cơn đói khát tột độ khiến y phải uống nó.

“Tanh quá…”

Tống Lễ Khanh cau mày.

“Có… có một chút.” Quân Kỳ Ngọc buộc túi nước lại và nói, “Có lẽ nó trữ được hai ngày qua, mùi vị có chút thay đổi.”

Tống Lễ Khanh quay đầu mơ hồ nhìn thấy hình dáng và nỗi lòng của Quân Kỳ Ngọc, vô cùng phức tạp.

Hắn rốt cuộc là loại người như thế nào?

Yêu? Hắn có thể giết chết chiến mã đã đi theo hắn suốt bao nhiêu năm qua bằng chính đôi tay của mình.

Máu lạnh? Hắn rõ ràng có thể tự mình sống tốt, nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn cùng y đi vào cửa tử.