Tạ Quốc Mân chẳng sợ hãi gì mấy, trước giờ đã vào đồn mấy lần, sợ thì sợ nhưng đã có chút kinh nghiệm, giả bộ bình tĩnh hỏi, “Ai cho phép mấy người tự ý xông vào nhà dân! Mấy người dám lục soát?! Lệnh lục soát đâu?”
Cảnh sát dẫn đầu dường như đã sớm đoán được Tạ Quốc Mân sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp, “Mười phút nữa sẽ có.”
Tạ Quốc Mân cực kỳ tức giận, giùng giằng bò dậy, bất ngờ đụng đầu vào một người cảnh sát, bèn quát, “Mấy người không thể bắt tôi!”
Anh cảnh sát kia lộ vẻ mặt vô tội, giang hai tay, nói “Không hề bắt.”
Tạ Quốc Mân nhìn tường người xung quanh, giận tới mức giọng run run, “Tôi… tôi phải đi…”
Cảnh sát tạo thành vòng vây quanh Tạ Quốc Mân, kín tới mức nước chảy cũng không lọt. Cảnh sát dẫn đầu đáp, “Xin cứ tự nhiên.”
Tạ Quốc Mân thấy người này quen quen, hình như đã gặp trong đồn cảnh sát nào đó rồi, chắc ngứa mắt mình nên mới cố ý thế này đây. Tạ Quốc Mân giận suýt ngất, muốn chen qua tường người, nhưng chen không nổi, “Mấy người không tránh ra, tôi đi thế nào được?!”
Cảnh sát dẫn đầu nghiêm trang nói, “Chúng tôi nhận được tin nặc danh báo có án bắt cóc, mong anh phối hợp điều tra với cảnh sát, ít nhất là cho tới khi xác nhận rõ thông tin.”
Tạ Quốc Mân ngơ người. Bắt cóc? Báo án?
Đào Thanh Phong không thấy rõ tình huống bên ngoài, hai cánh tay đau nhức không cách nào đứng dậy nổi, sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, khẽ nói, “Tay… tay của tôi…”
Lúc cảnh sát xông vào cũng có thấy Đào Thanh Phong, nhưng mặc dù nút áo bị mở, ít nhất quần áo vẫn đang ở trên người. diên/xna'flkqleq.,,syđôn Căn phòng này được cách âm quá tốt, ở ngoài không nghe thấy gì hết, sau khi vào Tạ Quốc Mân đã bị đạp tới chân giường, Đào Thanh Phong không bị trói, cũng không có vẻ gì là bị uy hiếp, nên cảnh sát không dám chắc có chuyện gì hay không.
Một anh cảnh sát nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Đào Thanh Phong, mặt biến sắc, hỏi “Tay cậu bị thương?! Cố ý gây thương tổn?” Đào Thanh Phong cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Quốc Mân, ý bảo đúng vậy.
“Thì ra là vậy! Mau! Gọi 120!” Cảnh sát dẫn đầu hô to.
Một anh cảnh sát lập tức kéo tay Tạ Quốc Mân bắt chéo sau lưng, không them quan tâm tiếng hét thảm thiết như heo bị làm thịt của hắn ta, “Mấy người không có lệnh bắt, không có quyền bắt tôi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng xe mô tô thắng lại, sau đó một anh cảnh sát vừa chạy vào vừa hô, “Lệnh lục soát và lệnh bắt!”
Hiện không có bác sĩ đi theo, nhưng cảnh sát nhìn nhiều quen, biết Đào Thanh Phong đang bị trật khớp, trước khi xe cứu thương tới, tốt nhất không nên cử động, bèn đỡ Đào Thanh Phong nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đào Thanh Phong vốn đã thả lỏng, bỗng phát hiện Nghiêm Đạm đang đứng đằng sau nhìn về phía mình với ánh mắt phức tạp.
Đào Thanh Phong chưa kịp gọi tên, Nghiêm Đạm đã nhanh chóng lách người vào trong, đến bên cạnh giường. dieânlfjqq/'dfanleq.uykđôn Cái giường thật sự quá lớn, Nghiêm Đạm phải cúi người duỗi tay mới chạm đến vai Đào Thanh Phong, muốn đụng lại run rẩy không dám đụng, “Bị thương có nặng không? Đau không? Xe cấp cứu sắp tới rồi!” Giọng Nghiêm Đạm run run, khác hẳn với giọng nói rõ ràng đĩnh đạc thường ngày.
Nghiêm Đạm nhìn qua Tạ Quốc Mân, mắt tối sầm, mặc dù không nhận ra Tạ Quốc Mân vì hai nhà đã nhiều năm không gặp, nhưng vẫn tự nhiên nảy sinh cảm giác chán ghét với tên này.
Tiểu Đào và tên này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn học Tiểu Đào, (dù biết Đào Thanh Phong không đi học, Nghiêm Đạm vẫn vô thức gọi như vậy) sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã vì đau đớn, cảm giác thương yêu khác thường đột nhiên dâng lên trong tim, khiến Nghiêm Đạm cũng phải nghi ngờ nó còn hơn cả sự đồng tình thông thường.
Trong khoảnh khắc đó thậm chí Nghiêm Đạm còn nghĩ, nếu người bạn ở rất xa kia của Tiểu Đào biết cậu một thân một mình khổ sở thế này, sẽ đau đớn đến mức nào đây.
Đào Thanh Phong thật sự rất đau, gật đầu theo bản năng. Chợt nghĩ Nghiêm Đạm hỏi vết thương có nặng không, sợ Nghiêm Đạm lo lắng, lại vội lắc đầu. Không hề biết là Nghiêm Đạm thấy vậy càng đau lòng hơn. Đào Thanh Phong nghiêng đầu muốn nhìn thẳng mặt Nghiêm Đạm nhưng vừa động một cái, đụng với vết thương đau thấu tim, đành nằm im khẽ nói, “Chỉ… chỉ là trật khớp thôi. Cũng không đau lắm. Thầy Nghiêm, sao thầy biết… Cám ơn thầy…. Không biết phải báo đáp thế nào … Không có gì để báo đáp…”
Đào Thanh Phong buộc mình suy nghĩ tại sao Nghiêm Đạm lại tới đây. Nhưng trong đầu vô cùng hỗn loạn, chỉ còn một ý nghĩ vượt trội là: rất an tâm. Nghiêm Đạm là người bạn đầu tiên ở thế giới này, dù chỉ mới quen nhưng luôn có cảm giác như đã biết nhau từ rất lâu.
Cố nhân đã cách ngàn năm, chẳng lẽ có thể vượt qua thời không xa xôi, tới bên cạnh khi mình gặp nguy.
Dù ở Đại Sở, cũng chưa từng thân thiết hoặc đúng hơn là tuy hi vọng, nhưng không kịp thành.
Đào Thanh Phong nhìn mặt nghiêng của Nghiêm Đạm, vô thức nhớ tới Yến Đạm Sinh. Sóng mũi cao thẳng…. thật giống… Tầm mắt Đào Thanh Phong càng ngày càng mơ hồ, khoảnh khắc này, người mình nhìn thấy chính là tam thiếu gia nhà họ Yến.
Đào Thanh Phong chột dạ nghĩ: thật có lỗi với thầy Nghiêm, nhưng vẫn hi vọng thầy Nghiêm có thể cười với mình một cái, cười lên là giống người ấy nhất. Một loại ký thác nhỏ bé Đào Thanh Phong có thể giữ lại từ sau khi tới cái thời không xa lạ này.
Đáng tiếc, thầy Nghiêm chẳng những không cười, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc...
Nghiêm Đạm thấy mí mắt Đào Thanh Phong ngày càng rũ xuống, sợ sẽ không gượng nổi cho tới khi xe cấp cứu tới, vội hô, “Tiểu Đào, đừng ngủ.” Nghe vậy, quả nhiên Đào Thanh Phong cố gắng rướn to hai mắt lên.
Nghiêm Đạm kể cho Đào Thanh Phong nghe tại sao anh có thể tới được đây, mong Đào Thanh Phong có thể tỉnh táo hơn một chút.
“Cậu chỉ gửi một nửa tin, còn một nửa đợi hoài không thấy, lại chưa tới giờ ngủ của cậu. Sau mười hai giờ, tôi gọi thử nhưng không gọi được, lập tức cảm thấy đã có chuyện.”
Thật ra phải mất liên lạc quá 48 giờ mới có thể lập án, nhưng Nghiêm Đạm có trực giác mãnh liệt: chắc chắn Tiểu Đào đã xảy ra chuyện.
Nghiêm Đạm không trực tiếp báo cảnh sát mà thông qua hệ thống người quen ở trường đại học nhờ tìm Đào Thanh Phong. Trước hết anh nhờ người định vị vị trí của Đào Thanh Phong khi gửi tin lần cuối. Một đàn anh ở khoa công nghệ thông tin có quyền lớn tới mức không cần hack cũng có thể trực tiếp truy cập vào hệ thống tài khoản điện thoại cá nhân, thông qua GPS, tìm ra vị trí. May mắn tuy điện thoại bị bẻ thành hai nửa, nhưng mảnh phát tín hiệu GPS không bị ảnh hưởng.
Căn cứ vị trí này, Nghiêm Đạm lại nhờ một bạn học làm trong hệ thống giao thông, quyền cao tới mức có thể truy cập vào hệ thống camera giao thông tìm ra cái chung cư cũ kỹ này, thấy được mười giây cảnh Đào Thanh Phong bị trói nhét vào taxi. Sau đó gởi ngay đoạn video ngắn này cho một đàn anh đang giữ cấp bậc không hề thấp trong hệ thống công an, trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng phân cục khu này lập tức hành động. Từ lúc gọi tới lúc cảnh sát xông vào chỉ mất mười phút, chờ thêm lệnh lục soát và lệnh bắt là khoảng 20 phút.
Tính từ lúc Nghiêm Đạm bắt đầu vận dụng các mối quan hệ ở đại học tới khi tìm ra Đào Thanh Phong chỉ mất có nửa giờ. Trong đó, bởi vì người bạn bên hệ thống giao thông đã tan làm không có ở phòng làm việc nên mới bị chậm trễ một chút, nếu không sẽ còn nhanh nữa.
Dù vậy, Nghiêm Đạm vẫn lo lắng sợ hãi khôn cùng, tự trách mình phát hiện quá chậm. Lúc bọn họ phá cửa xông vào người đàn ông kia đã bị Tiểu Đào đạp qua một bên, nhưng chỉ nhìn là biết ngay nơi này vừa xảy ra chuyện gì. Cần mình đến trễ chừng 10 phút nữa thôi, Tiểu Đào sẽ bị người tên này…
Chuyện hôm nay thật sự đã vượt quá suy nghĩ của Nghiêm Đạm. Bởi vì là giảng viên, trước giờ Nghiêm Đạm quen xem những sinh viên mặc dù đã đến tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật vẫn là trẻ con. Lại quên rằng, mặc dù Đào Thanh Phong chưa có gia đình, nhưng ở cái tuổi này không thể nào vẫn là đứa bé ngây thơ chưa biết gì được.
Nghiêm Đạm cảm thấy phải bóp chết mối họa từ trong trứng nước. Đầu tiên là phá vỡ nỗi sợ hãi trong lòng Đào Thanh Phong, bèn nói, “Tiểu Đào, đừng ngủ. Đừng sợ kẻ đó. Hắn sẽ bị đưa ra trừng trị trước pháp luật.”
Tạ Quốc Mân không nhận ra Nghiêm Đạm, mặc dù rất thường nghe người lớn trong nhà nói về ‘kỳ tích chói lọi’ của Nghiêm Đạm.
Cho đến khi cảnh sát lục soát trên người Tạ Quốc Mân lấy được chứng minh nhân dân, hừ nói, “Tạ Quốc Mân? Lại là anh?! Con trai của chủ tịch Tạ, lần trước say rượu lái xe đụng người, bằng lái còn chưa trả lại đó.”
Nghiêm Đạm nghe, giật mình nhìn Tạ Quốc Mân, thì ra là người này. Con trai của một người bạn làm ăn với cha mình, Tạ Đông Lai.
Khi còn bé, ông Nghiêm thường nói cho ba đứa con nghe tình hình nhà họ Tạ, sau này tuân theo nguyên tắc ‘quân tử không miễng lưỡi thị phi’ chẳng hề nhắc tới nữa. Chỉ có anh của Nghiêm Đạm trước nay luôn tin tức nhanh nhạy, cộng thêm còn hợp tác buôn bán với tập đoàn Tinh Huy, một lần vô tình nghe thấy những tin đồn xấu của Tạ Quốc Mân, Nghiêm Đạm mới biết.
Tạ Quốc Mân hung hăng la lối, “Mấy người dám bắt tôi thì cẩn thận cái chức của mấy người đó!” Cha Tạ Quốc Mân quen với phó bộ trưởng Bộ Công an, trước kia Tạ Quốc Mân phạm tội bị tạm giam nhiều nhất là hai ngày, đã cho phép bảo lãnh. Mấy tên cảnh sát quèn ở cái đồn nhỏ bé này chắc cũng chẳng biết tên cha mình, nói chi cho mất công.
Cảnh sát dẫn đầu nói với cấp dưới, “Con trai của chủ tịch Tạ đó. Lần trước, chỉ hai ngày là được bảo lãnh ra rồi.”
Chẳng biết tại sao Tạ Quốc Mân lại cảm thấy trong giọng nói của anh cảnh sát này có một chút giễu cợt.
Nghiêm Đạm đi tới trước mặt Tạ Quốc Mân, quan sát một hồi, vẫn không thấy bóng dáng gì của cậu bé mập mạp nghịch ngợm năm nào. Đáng tiếc, mặt gầy thế này, đánh sưng lên, hẳn sẽ giống hơn.
Trong kinh doanh, nhà họ Nghiêm và nhà họ Tạ vừa là quan hệ hợp tác vừa có quan hệ cạnh tranh, đại khái chỉ có một chút giao tình mỏng như tờ giấy. Nghiêm Đạm và Tạ Quốc Mân càng chẳng giao lưu gì mấy, chỉ cảm thấy tiếc giùm cho Tạ Đông Lai.
Còn lại, đều là tức giận.