Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 32-2




Mười một tuổi, Đào Thanh lưu lạc đến quán bar, được Trang Vũ Huy, ông chủ quán bar thu nhận. Đào Thanh còn nhỏ, rất dễ chi phối. Trang Vũ Huy dạy Đào Thanh đánh đàn ghi ta và ca hát, ở quán bar biểu diễn đến năm mười bốn tuổi lại dẫn tới công ty giải trí Tinh Huy vừa thành lập.

Trang Vũ Huy bỗng nhiên trở thành phó tổng quản lý và người đại diện cao cấp của Tinh Huy. Ngày đó Trang Vũ Huy nói với Đào Thanh mới mười bốn tuổi: ngoan ngoãn theo chú, sau này chú cho làm ngôi sao lớn.

Đào Thanh còn quá nhỏ, chưa tới tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật. Dù là phó tổng quản lý công ty Giải Trí Tinh Huy, khi thuê một người chưa thành niên cũng phải rất cẩn thận, theo luật pháp là phải kí hợp đồng với người giám hộ. Đào Thanh lại không có người giám hộ.

Trang Vũ Huy bèn dỗ dành Đào Thanh, trở thành người giám hộ hợp pháp của Đào Thanh, rồi lấy luôn thân phận này kí hợp đồng dài hạn với Đào Thanh.

Từ đó, tất cả tài sản của Đào Thanh đều nằm trong tay Trang Vũ Huy. Trang Vũ Huy cứ nói là giữ giùm cho tới khi lớn, nhưng mãi tới nay vẫn chưa thấy trả lại cho Đào Thanh một đồng nào.

Không chỉ về mặt kinh tế, Trang Vũ Huy còn dùng chiêu tình cảm thân tình cộng thêm tẩy não để khống chế Đào Thanh về mặt tinh thần khiến Đào Thanh vừa sợ vừa hận lại phụ thuộc không thể dứt ra.

Khi Đào Thanh mười tám tuổi, Trang Vũ Huy dẫn Đào Thanh đi làm chứng minh nhân dân rồi giữ luôn. dilơ;ưễn.n;ád'q.eqiys.đôưn Chỉ đưa cho Đào Thanh một tấm thẻ chứa ít tiền tiêu xài hằng ngày, bảo đảm Đào Thanh không chết đói là được. Tiền đóng phim tiền lương vẫn tiếp tục vào tài khoản Trang Vũ Huy đang giữ.

Dần dần, Đào Thanh ý thức được kiểu này rất bất công, muốn thoát khỏi, ký hợp đồng mới với Tinh Huy, nhưng vướng phải chướng ngại vật vô cùng to lớn là Trang Vũ Huy. Đào Thanh cùng đường bèn suy nghĩ tìm kiếm một người đại diện cao cấp khác trong Tinh Huy.

Không may, cấp cao của Tinh Huy đều mặc nhiên cho rằng Đào Thanh là ‘người’ của Trang Vũ Huy, cộng thêm Đào Thanh vừa không học thức, tính tình lại nóng nảy, chẳng ai muốn gặp.

Đào Thanh không dám trực tiếp phản kháng Trang Vũ Huy, càng không muốn rời khỏi Tinh Huy.

Đào Thanh đã quen sống những ngày ngợp trong vàng son, chỉ muốn làm tiếp trong giới giải trí. Hơn nữa trong tay Đào Thanh không có một cái bằng cấp nào, công việc tay chân làm không nổi, công việc trí lực càng không có khả năng. Rời đi Trang Vũ Huy, rời đi Tinh Huy, Đào Thanh vừa nghĩ tới đã thấy tương lai chẳng còn chút ánh sáng, không biết phải sống sao, không biết có thể làm được gì. Cho nên không dám báo cảnh sát. Nhưng dù báo cảnh sát, về mặt luật pháp, Trang Vũ Huy vẫn là người giám hộ hợp pháp của Đào Thanh, chuyện giữ tài sản như vậy khó mà đưa ra tòa.

Đào Thanh năn nỉ Trang Vũ Huy thật lâu, lấy lý do hợp đồng trước kia vừa tới thời hạn, nay mình đã trưởng thành nên kí lại lần nữa.

Trang Vũ Huy tức giận, đồng ý kí hợp đồng mới với Đào Thanh, nhưng đối xử càng ngày càng kém. Trang Vũ Huy để mặc Đào Thanh bị cắt giảm tài nguyên, hoặc bị giành mất vai, hoặc cắt giờ diễn này nọ.

Hợp đồng cần chữ kí và con dấu của ba vị quản lý trong Tinh Huy mới có giá trị. Trang Vũ Huy dẫn Đào Thanh vào phòng hợp lớn cùng đóng dấu với hai quản lý khác.

Nội dung hợp đồng không thành vấn đề. Tiền đóng phim truyền hình không thấp hơn hai trăm ngàn, tiền đóng phim điện ảnh không thấp hơn một trăm ngàn. Hàng năm nhận ít nhất một bộ phim truyền hình hoặc hai bộ điện ảnh. Mỗi hai năm ít nhất một tiết mục giải trí, mỗi ba năm ít nhất ra một ca khúc mới. Bên cạnh đó được phân một người đại diện, một trợ lý, một giúp việc, một căn nhà không dưới sáu mươi mét vuông.

Tiền phạt vi phạm hợp đồng là một tỷ. Đây chỉ là con số tham khảo, nếu lỡ có ra tòa cũng không hẳn có giá trị về mặt pháp luật, nhưng trên tất cả hợp đồng Tinh Huy kí với những nghệ sĩ khác đều như vậy, tự nhiên Đào Thanh cũng không ngoại lệ.

Ba quản lý cùng nhau đóng dấu. Hai người kia không quen Đào Thanh chỉ cảm thán một tên không có văn hóa, không có lòng cầu tiến chỉ mỗi khuôn mặt đẹp cũng lấy được hợp đồng hạng nhất của Tinh Huy, không hổ là người do ông chủ Trang Vũ Huy dẫn vào.

Họ không hề biết việc Trang Vũ Huy còn đang giữ thẻ chứng minh và tất cả tài sản của Đào Thanh. Sau khi hai người quản lý kia đi, Trang Vũ Huy đen mặt đập xấp hợp đồng lên đầu Đào Thanh, hô: cánh cứng rồi ha!
Trang Vũ Huy kiên quyết không trả, trừ khi báo cảnh sát. Nhưng Đào Thanh không muốn báo, cũng không muốn trở mặt với Trang Vũ Huy, vì còn quyến luyến cái ‘bánh ngọt huyền ảo’ mang tên Tinh Huy.

Đào Thanh bèn nghĩ ra một cách khác: bò lên giường của con trai chủ tịch tập đoàn Tinh Huy, Tạ Quốc Mân.

Tạ Đông Lai là chủ tịch tập đoàn Tinh Huy, một nhân vật có tiếng tăm trên thương trường. diên/àơn'leqquys,đơkôn Tập đoàn Tinh Huy có rất nhiều công ty thuộc các lĩnh vực khác trừ giải khí. Từ khi thành lập luôn thuận lợi thẳng tiến, trở thành một trong những tập đoàn mạnh hàng đầu trong khu vực.

Tạ Quốc Mân là con trai độc nhất của Tạ Đông Lai, được xưng ‘thái tử’.

Đào Thanh muốn lật người thoát khỏi khốn cảnh. Không ngờ rằng hành động lần này lại là một nước đi vạn kiếp bất phục.

Tạ Quốc Mân không phải một tên háo sắc ngu ngốc, người tình nói gì nghe nấy.

Lúc nghe Đào Thanh nói việc bị Trang Vũ Huy khống chế, Tạ Quốc Mân cũng đi tìm Trang Vũ Huy tìm hiểu tình hình. Kết quả: Tạ Quốc Mân và Trang Vũ Huy là vật họp theo loài, thậm chí rất thích loại người có thủ đoạn khống chế tốt, ‘một vốn bốn lời’ như Trang Vũ Huy. Chẳng những Tạ Quốc Mân không giúp Đào Thanh lấy lại công bằng, ngược lại còn quay đầu gia nhập vào hàng ngũ bắt nạt Đào Thanh.

Dù sao thủ đoạn leo lên giường ‘thái tử Tạ’ của Đào Thanh cũng không khôn khéo gì. Tạ Quốc Mân chẳng có bao nhiêu tình nghĩa với Đào Thanh, coi như chơi cho vui. Giống như chơi với chó mèo gì đó, chó mèo muốn ăn bào ngư đương nhiên không thể cho, nhiều lắm chỉ là mấy khúc xương. Đối với loại người như Đào Thanh, có thể lên giường với thái tử đã là vinh hạnh cực kỳ, còn dám mơ tưởng cái khác?!

Đào Thanh tuy biết Tạ Quốc Mân là cá mè một lứa với Trang Vũ Huy, nhưng vẫn cam tâm làm thú cưng cho Tạ Quốc Mân chơi, bởi vì một lý do…

Khi còn làm trong quán bar, có mấy lần Đào Thanh’ phục vụ’ khách bị quay lén. Lúc đầu mấy tên đó dùng nó để uy hiếp Đào Thanh, sau biết Đào Thanh chưa thành niên bọn họ cũng có tội, lừa nhiều lần không tiện. Nghe nói Đào Thanh dính líu tới Tạ Quốc Mân lập tức đưa cho thái tử mấy cái clip này ngay, vừa vứt được mấy thứ phỏng tay vừa thu được một món tiền kha khá. Từ đó Tạ Quốc Mân càng khống chế Đào Thanh không hề kiêng kỵ.

Đào Thanh bị khống chế cả về vật chất, thân thể lẫn tinh thần. Cuộc sống và tình cảm đều vô cùng tuyệt vọng, không lối thoát.
Trước mặt Tạ Quốc Mân, Đào Thanh vô cùng hèn mọn, chỉ cầu Tạ Quốc Mân nói với Trang Vũ Huy cho mình lấy lại thẻ chứng minh. Không có thẻ chứng minh, mình còn có thể làm gì?!

Đào Thanh có lén làm một tờ chứng minh thư giả, nhưng chỉ dùng được ở mấy chỗ nhỏ nhỏ, không thể vào khách sạn lớn, hoặc mua vé xe lửa vé máy bay.

Đào Thanh quỳ cầu Tạ Quốc Mân.

Tạ Quốc Mân nhấn điếu thuốc đang cháy vào lòng bàn tay Đào Thanh, nóng đến mức mặt Đào Thanh trắng bệch vẫn không dám kêu la. Tạ Quốc Mân đáp lại bằng giọng điệu đùa giỡn, “Còn có thể làm gì à?! Có thể đi chết!”

Câu này như một giọt nước tràn ly, thiêu đốt lý trí của Đào Thanh.

Đào Thanh uống chai thuốc độc nhỏ nhờ người lén mua lậu từ nước ngoài về, chính là chai nhỏ Đào Thanh Phong tìm thấy trong tủ quần áo.

Vậy là xong hết.

Thấy những ký ức này, Đào Thanh Phong vừa giận vừa khổ sở, nhìn chằm chằm Tạ Quốc Mân, âm thầm thề: nếu Tạ Quốc Mân không đủ can đảm giết chết mình ngay lúc này, chờ mình thoát được, nhất định sẽ khiến Tạ Quốc Mân và tên cặn bã Trang Vũ Huy kia vào đồn cảnh sát hết để bọn chúng nhận lấy chế tài tương xứng từ pháp luật.

Những hình ảnh hiện lên trong đầu này dưới cái nhìn của Đào Thanh Phong, thật sự là những chuyện khiến người ta ghê tởm muốn ói (mặc dù lúc đó Đào Thanh được tính là tương đối phối hợp).

Tạ Quốc Mân đè tay lên vai trái không bị thương của Đào Thanh Phong.

Đào Thanh Phong lập tức nghiêng đầu dùng răng làm vũ khí. Vai trái bị tác động từ hai luồng lực trái chiều, nhanh chóng truyền ra một tiếng ‘rắc’ báo hiệu trật khớp. Đào Thanh Phong đau đớn, sắc mặt càng tái nhợt thêm, nhưng vẫn cắn chặt răng không rên một tiếng, không lộ ra vẻ mặt yếu ớt.

Tạ Quốc Mân hung ác nói “Mày sẽ phải trả giá đắt cho việc dám chọc tao!”

Ngay sau tiếng gào của Tạ Quốc Mân, một tiếng ‘oành’ vang lên, cửa bị đá tung, cảnh sát nối đuôi vào, vây lấy Tạ Quốc Mân.

Tạ Quốc Mân bị dọa ngốc.

Đào Thanh Phong nén cơn, nhân cơ hội đá Tạ Quốc Mân một cái đẩy ra xa. Tạ Quốc Mân đang ngơ người nên bị cái đạp không tính là mạnh của Đào Thanh Phong đẩy ngã xuống giường, đau toát mồ hôi hột.

Phía sau cảnh sát còn một người mặc áo gió dài màu nâu, dáng cao gầy, mang mắt kính nửa gọng, khuôn mặt tuy lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại như có lửa giận đang hừng hực. Nghiêm Đạm.