Buổi trưa hôm đó ông Riata trở về nhà. Ông rất vui mừng vì hai người đã tỉnh.
Ái Nhã rất nóng ruột muốn biết tin tức của Lục Từ. Ông bảo cô ngồi uống trà rồi sẽ từ từ nói chuyện.
Ái Nhã đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Ông chầm chậm kể lại.
"Hôm đó ông tới Thái Bình Dương đi thám hiểm gặp bão nên mọi người không thể về nên đã hạ máy bay xuống đồng cỏ sâu trong rừng. Trong lúc dạo quanh nghe thất có người lục soát nói tìm người phải giết bằng được gì đó nên đã lần theo".
"Trong lúc họ chuẩn bị mang ba người đi đã kịp ra tay cứu giúp".
"Lúc đó cậu trai trẻ bị thương rất nặng, đã mất rất nhiều máu nhưng vẫn thủy chung nắm ôm lấy cô. Ông nói với Ái Nhã".
"Còn cô gái này bị rắn độc cắn lúc đó có thể đã rất nguy hiểm đến tính mạng".
"Ba người được đưa lên máy bay để tới đây. Vốn dĩ mọi người sẽ được đưa tới bệnh viện nhưng tôi sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm lần nữa. Dù sao bà nhà tôi cũng là y sĩ đã về hưu".
Ông dừng lại đôi mắt có vẻ lưỡng lự.
"Cậu trai trẻ đi với hai người đã mất rất nhiều máu! Chúng tôi thật sự xin lỗi...."
"Chúng cháu biết rồi!" Ái Nhã mắt đỏ hoe không kiềm được mà lệ rơi hai hàng.
Cô thật sự tự trách lúc đó nếu có thể thay anh đỡ đạn. Cô cũng có tự trách mình không nên coi lời nói của anh là trò đùa chỉ vì vẻ bên ngoài của anh.
Thì ra từ trước đến nay với cô anh luôn chân thành nhất. Thề sống chết cũng không buông tay khi trôi dạt trên biển. Thà ngăn thú dữ để cô chạy chứ không hề màng đến bản thân.
Đến phút cuối, điều cuối cùng anh nghĩ và nói cũng là câu" xem ra không thể có cơ hội để tiến gần em hơn".
Buổi chiều hôm đó Ái Nhã luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Ngủ mơ cô cũng gọi tên Lục Từ khóe mắt rung rung.
Ở lại cũng cảm thấy phiền huống chi Ái Nhã tân trạng lại không ổn định nên Diệp Thiên Kì muốn đưa cô về Châu Á.
Trước khi đi Ái Nhã muốn tới tạm biệt anh lần cuối. Họ đã lập cho anh một ngôi mộ nằm trong bên ngoại ô vắng vẻ. Không khí ở đây rất hiền lành, có thể hòa mình cùng thiên nhiên.
Nơi đây đối lập hoàn toàn với bên ngoài thật giống với con người anh vậy. Ái Nhã mặc một chiếc váy liền đen đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ cỏ đã bắt đầu mọc xanh. Ngôi mộ tới bia khắc tên cũng không có nhưng điều đó sẽ mãi là vết sợ khắc sâu trong lòng cô.
Diệp Thiên Kì cùng mọi người đều đứng từ xa nhìn cô. Thẩm Đông Phong và Sina cùng người hai bên đều tới đông đủ.
Nhìn Ái Nhã bây giờ mạng đậm một nỗi buồn không sao hết. Chết là điều không đáng sợ chỉ là khi đó hạnh phúc bản thân còn chưa đến đã vụt khỏi tầm tay.
Thẩm Đông Phong là người chơi với Lục Từ từ khi còn bé. Anh lớn lên trong Thẩm gia cùng ăn, cùng ở với với Thẩm Đông Phong nên con người Lục Từ ra sao anh nhìn rõ như trăng rằm.
Trái ngược với anh Lục Từ rất năng động, đôi khi sẽ cảm thấy phiền phức, hào hoa nhưng bên trong lại khác.
Anh rất hi vọng cậu ấy sẽ tìm được hạnh phúc nhưng không ngờ lại ra đi quá sớm.
"Đúng là con người ta nên trân trọng những gì quanh mình khi chưa muộn. Hãy làm khi còn có cơ hội"
"Hèm" Phong đưa tay lên giả vờ ho đánh động.
Mọi người đều nhìn anh rồi nhìn Diệp Thiên Kì.
"Mọi người đừng nhìn tôi. Tôi với Thẩm Lão đại cũng coi như là bạn thôi!"
Vũ bắt đầu chen miệng vào chấp.
"Không sao tình yêu phải bắt đầu là những người bạn"
"Cậu không nói chuyện có ai nói cậu câm đâu".
Các thủ hạ đều bụm miệng cười.
Trong máy bay về Châu Á Ái Nhã tự mình ngồi khoang trong còn mọi người chỉ ngồi ngoài. Thẩm Đông Phong hỏi Diệp Thiên Kì.
"Lần này về Châu Á Hải Vương và Thiên Nhẫn có thể chính thức hợp tác được rồi chứ!"
Hazz con người nay đúng là sa mạc khiến hoa cỏ khô héo mà.
"Anh không có chuyện gì để nói khác ngoài công việc sao!"
"Ngoài mấy chuyện đó chúng ta còn chuyện gì để nói à! À chuyện tối hôm ở đảo hoang tôi với em.."
"Chẳng có gì cả".
Trời ời làng nước ơi lại mà xem chủ tử của họ đổi cách xưng hô luôn rồi. Toàn thể nín thít mong ngóng.
"Tôi thấy con người em cũng khá thú vị nên có thể thử xem".
"Thử gì"
"Làm bạn"
Haha ai cũng cúi mặt xuống cười. Xem ra không thể mong ngóng gì hơn ở chủ tử của họ. Đặt hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Diệp Thiên Kì mặt mày tối sầm.
"Nếu muốn thì phải xem biểu hiện của anh sao đã. Tốt nhất là nên để tôi thấy rõ biểu hiện của anh".
"Hành động cụ thể được không?".
"Tùy anh thôi!"
Anh bật dậy đi thẳng ra ngoài, lát sau mang tới một li nước ép.
"Này"
Ồ mọi người đều hét lên cảm thán nhưng nhớ ra Ái Nhã vẫn còn ở trong nên lập tức im lặng. Diệp Thiên Kì cũng không nghĩ anh sẽ làm vậy.
Liệu anh có phải người cũng đội cho mình chiếc lốt sần sùi bên ngoài như Lục Từ không?