Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 26




Cũng đã một tháng từ khi ba người họ mất tích. Thẩm Đông Phong chưa ngừng một giây phút nào tìm kiếm nhưng vẫn không hề tìm được dù đã cho người thăm dò khắp nơi.

*Charleston bang Satha Carolina Mỹ thế giới ẩm thực

Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô máy đo nhịp tim vang lên đều đều. Diệp Thiên Kì từ từ mở mắt. Trước mắt cô là khuôn mặt phúc hậu của một quý bà da trắng, đôi mắt xanh cười hiền hậu.

Bà nói tiếng trung trầm trậm không chuẩn lắm.

"Cô gái! Cuối cùng cô cũng tĩnh rồi! Mạng cô đúng là lớn lắm đấy!"

Diệp Thiên Kì không thể nhớ mình đã trải qua những chuyện gì lắc đầu cố nhớ.

"Đây đang là ở đâu vậy"

"Hai người đang ở nhà tôi. Chúng ta đang ở Mỹ. Là ông nhà tôi đã cứu được hai người khi đi thám hiểm ở Thái Bình Dương".

"Thái Bình Dương. Đúng rồi!" Kí ức Diệp Thiên Kì từ từ ùa về.

Bà mang chiếc gối đỡ ra sau lưng cô đỡ cô từ từ từ ngồi dậy.

"Cháu bị rắn độc cắn nhưng may được cấp cứu kịp thời"

Cô chợt nhớ Thẩm Đông Phong nên hỏi.

"Người đi cùng tôi!"

"Cô nói cô gái xinh đẹp giống cô sao. Cô ấy ở phòng bên cạnh. Hôm qua có tỉnh lại một lần nhưng có vẻ còn quá yếu nên hôn mê tiếp đến giờ vẫn chưa tỉnh lại".

Diệp Thiên Kì khó hiểu. Chẳng lẽ đã tìm thấy Ái Nhã rồi sao.

"Cháu có thể sang xem bạn ấy không?"

"Không thành vấn đề. Tôi sẽ đưa cô đi"

Đúng là Ái Nhã. Một tháng nay cô thay đổi nhiều quá. Thân hình gầy gò không huyết sắc thở nhè nhẹ trầm ổn nằm trên giường.

Nếu đã tìm thấy Ái Nhã thì Lục Từ cùng Thẩm Đông Phong đang ở đâu. Mọi chuyện xảy ra sau khi cô bị rắn cắn cô không còn biết gì.

Cô quay sang hỏi quý bà da trắng đó.

"Chàng trai cao ráo đi cùng cháu anh ấy có ở đây không?"

"Không hề có chàng trai nào cả. Có lẽ hai người đã lạc mất nhau. Hôm đó đưa hai người về ông nhà tôi chỉ kịp giao lại cho tôi nên tôi cũng không rõ lắm tình hình lúc đó". Bà dừng một lát rồi nói tiếp.

"Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng. Tôi nay ông nhà tôi sẽ về đây mọi chuyện cô có thể hỏi. Còn bây giờ lo bồi dưỡng sức khỏe đi đã".

"Cảm ơn bà"

"Cô gái, cô có thể gọi tôi là Riata".

Diêp Thiên Kig cười. Đúng là một người tốt bụng, thân thiện, hiếu khách.

"Riata bà có thể cho tôi mượn điện thoại không?"

"Ok. Tôi rất sẵn lòng. Cô cứ tự nhiên. Tôi sẽ nấu cho cô một bữa ăn lót dạ trước".

Trở về phòng Diệp Thiên Kì nhấn một dãy số dài gọi cho Sina. Đầu bên kia thắc mắc là số điện thoại quốc tế. Cô lưỡng lự có ý sẽ không nghe nhưng nhớ ra hai người còn mất tích nên lập tức nhấc máy.

"Cho hỏi đây là ai vậy".

"Là tôi!"

"Chủ tử! Là chị sao!" Sina hét lớn tới mức cả căn phòng rộng hàng ngàn mét vuông vẫn có thể nghe tiếng.

Cả phòng nghỉ nhốn nháo. Chẳng lẽ đã có tin gì của chủ tử rồi!

"Chị đang ở đâu vậy. Chị có sao không? Không ai làn gì chị chứ? Bây giờ chị nói với em em sẽ lập tức tới đón chị".

"Tôi phải trả lời câu hỏi nào trước đây"

"Dạ! Chị cứ nói đi ạ. Tại vì em vui quá!".

"Giờ tôi đang không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi được người ta cứu nên mới thoát chết"

Sina kể lại toàn bộ câu chuyện với những gì cô biết cho Diệp Thiên Kì nghe.

"Vậy có nghĩa là Thẩm Đông Phong đã tìm được cứu viện. Nhưng ba người chúng tôi lại mất tích một tháng nay"

"Dạ! Chuyện chính là như vậy"

"Được rồi tôi biết rồi! Bang Quyết Lang đợi tôi về sẽ xử lí"

"Thẩm Đông Phong đã xóa sổ ra khỏi danh sách từ một tháng trước rồi!"

"Vậy sao! Xem ra bản thân tôi ngủ quá lâu rồi đấy!"

"Có vẻ lão đại Thiên Nhẫn rất lo lắng cho chị. Anh ấy lục tung mọi nơi để tìm".

"Anh ta chỉ cảm thấy mắc nợ thôi!"

"Hiện tai Ái Nhã ở đây nhưng họ nói không có thêm ai khác. Em báo cho Thiên Nhẫn một tiếng. Qua hai ngày nữa đợi sự tiến triển của Ái Nhã tôi sẽ liên lạc với em sau. Giờ tôi sẽ gửi định vị cho em"

"Dạ!"

Trong cuộc gọi của Thiên Nhẫn, Phong nhận được một gọi lạ. Anh xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

Lát sau anh vội vàng chạy vào đâm phải cửa kính cũng không màng tiếp tục chạy vào.

"Lão đại! Hải Vương báo tin đã tìm thấy người rồi!"

Thẩm Đông Phong bật đứng dậy khỏi ghế chống tay lên bàn nói:

"Ở đâu! Lập tức đến đó!"

"Lão đại nhưng họ nói Jack thiếu gia không có ở cùng họ. Hiện tại cần đợi để làm rõ tình hình".

Anh nheo mắt khó hiểu. Đáng lẽ họ phải ở cùng nhau.

Sáng hôm sau Ái Nhã tỉnh dậy. Người đầu tiên cô tìm là Lục Từ. Nhưng hiện tại ông Riata vẫn chưa về nhà nên tình hình ra sao vẫn chưa rõ.

Diệp Thiên Kì nói sao cô cũng không chịu ăn gì. Cô phải từ từ khuyên nhủ cô.

"Cậu không ăn làm sao mà có sức để giải quyết mọi chuyện tiêpa chứ. Người tốt bụng chắc chắn sẽ gặp được may mắn thôi!".

Ái Nhã biết nếu cô không ăn Diệp Thiên Kì cũng sẽ không bỏ cuộc nên miễn cưỡng ăn vài miếng**.