Thẩm Bạc

Thẩm Bạc - Chương 17-1





Dư Niệm không hút thuốc, nhưng cũng không ngăn A Ly hút.


A Ly làm việc rất cẩn thận, cũng biết chú ý đến cảm nhận của người khác. Cô ngồi ở bên trái, vừa lúc lấy lưng chặn đầu gió, không để khói thuốc bay đến Dư Niệm.


“Có phải đã nhắc đến chuyện đau lòng của cô rồi không?” Dư Niệm do dự hỏi.


“Tôi đang lo không có người nói chuyện, có thể nói vài câu với cô không?”


“Được.” Dư Niệm tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, hai tay cô ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nghe.


Đêm lạnh như nước, bậc thềm cửa sau ban ngày nóng bốc khói, ban đêm lại lạnh như băng.


A Ly thật lâu không nói gì, chỉ hút thuốc, càng hút càng gấp.


Cô ấy từ từ nhả khói, làn khói lượn lờ, từ từ bay lên, che khuất ánh mắt thâm thúy của cô, che đi thế giới bên trong ánh mắt ấy.


Cô ấy hẳn là một cô gái có rất nhiều quá khứ, cặp mắt kia tĩnh lặng như một ao nước tù, điềm tĩnh.


A Ly gạt rớt tàn thuốc lá, cười nói: “Trước kia, tôi sống ở một trấn nhỏ bên ngoài vùng núi đá này, thời điểm gặp được mối tình đầu của mình, hình như là năm lớp mười. Anh ấy là đại diện của lớp toán học, đặc biệt thông minh, khi đó tôi đối với người giỏi nhất có một loại sùng bái khó hiểu, cảm thấy được anh ấy ngay cả mặc đồng phục trắng cũng rất đẹp trai.”


Dư Niệm hồi tưởng một chút, trước kia khi còn đi học, hình như đều là người khác sùng bái cô.


Cho nên, cô cũng không hiểu say đắm một người rốt cuộc có cảm giác gì.


Khóe miệng A Ly hơi cong lên, “Cô xem nhiều phim tình cảm không?”


“Tôi không có xem phim.”


“À, thế à…” Cô ấy có hơi thất vọng, “Trong phim, vai nam chính thường không được quay cận mặt ngay, mà là có ánh sáng rọi từ trên đầu lên tóc nam chính xuống, rồi chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt trong suốt cứ như vậy nhìn nữ chính, giống như là một nửa đã định sẵn. Tôi với mối tình đầu của tôi cũng vậy. Ngày đó, tôi quên nộp vở bài tập, nửa đường chặn anh ấy lại, anh ấy cứ như vậy mà quay đầu, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào mái tóc đen nhánh của anh, đôi mắt kia như thể mang theo ánh sáng. Mắt đối mắt một cái, lập tức xâm nhập vào lòng.”


“Hai người là vừa gặp đã yêu sao?”


A Ly mím môi, hai má đỏ ửng, “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà tôi rất thích anh ấy.”


Ở cái tuổi đẹp nhất gặp được người thích hợp nhất, là một chuyện kỳ diệu biết bao.


Có lẽ không cần ngôn ngữ nào, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể hiểu được tấm chân tình chôn sâu trong lòng của nhau.


“Rồi sao đó?”



“Sau đó, chúng tôi cùng thi vào một trường đại học, anh ấy tỏ tình với tôi, tôi liền đồng ý. Con người anh ấy rất giỏi, lúc đầu khi gầy dựng sự nghiệp, anh ấy cái gì cũng không có, bắt chước theo phim lấy nắp khoen trên lon nước để cầu hôn tôi, dẫn tôi đi ăn khuya, làm việc đêm liền ngồi trong phòng khách làm, trời lạnh như vậy, điều hòa cũng không bật, cứ một mình ngồi đó xem hồ sơ, vì không muốn làm tôi thức giấc…”


“Lúc nãy cô nói anh ấy đã qua đời, đúng không?”


“Ừ.”


A Ly nghịch điếu thuốc chỉ còn non một nửa, nụ cười dần biến mất, “Ba năm trước, anh ấy chết trong một vụ tai nạn xe.”


“Hãy nén bi thương.” Dư Niệm từ vựng nghèo nàn, nói cả buổi, cũng chỉ nói được một câu ngắn gọn như vậy.


“Không sao đâu, tôi bây giờ cũng rất ổn.” A Ly hít sâu một hơi, hồi phục lại tâm trạng, “Được rồi, tôi phải quay về.”


Dư Niệm cũng phủi phủi quần, trước khi đi, còn nói một câu: “Cô là một người rất tốt, coi như là vì mối tình đầu đã chết, cũng đừng nên sống trong quá khứ. Bạch Nhiên không phải người xứng với cô, vẫn nên mau chóng rời khỏi anh ta đi.”


“Cám ơn.” A Ly cười với cô.


“Không có gì.” Dư Niệm nói xong, xoay người bước đi.


Dư Niệm về đến xe, mọi người Thẩm Bạc đang đợi cô.


“Điều tra được gì rồi?” Từ Thiến vội vàng kề sát vào, đôi mắt sáng rỡ, định từ trên mặt Dư Niệm nắm bắt được chút dấu vết còn sót lại có liên quan đến vụ án.


“Không có gì hết.” Dư Niệm thắt dây ăn toàn, than thở, “ Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy ông chủ rất khả nghi.”


Từ Thiến sờ cằm, ra vẻ cụ non nói: “Không tồi, dựa theo kinh nghiệm của tôi mà phân tích, anh ta chắc chắn có gì đó.”


Thẩm Bạc nghiêng đầu, mỉm cười: “Chi bằng về nhà trước uống chén trà, chúng ta phân tích kỹ càng hơn một chút?”


Họ không phản đối.


Nửa tiếng sau, xe của Thẩm Bạc liền về đến nhà.


Dư Niệm ngồi phịch xuống sô pha, cô ôm gối, vùi mặt vào gối lông mềm mại, suy nghĩ về toàn bộ quá trình vụ án.


Không lâu sau, trong bếp bay đến mùi cà phê hấp dẫn.


Thẩm Bạc đưa cho Dư Niệm một ly, cô nhấp thử, môi răng đầy hương, có vị đắng chát của năm tháng lắng đọng lại, cùng với hậu ngọt nồng đậm dồi dào.


Từ Thiến gác chân, đầu ngón tay gõ cốc cốc xuống mặt ghế, “Chị Dư Niệm, chị nói ông chủ tiệm mỳ có chứng cứ ngoại phạm đúng không?”



“Ừ đúng vậy, thời gian xảy ra vụ án là từ bảy đến tám giờ, nhưng lúc bảy rưỡi, vị khách trong tiệm kia còn đối thoại với ông chủ.”


“Có khả năng chị ta đang nói dối không?”


Dư Niệm hồi tưởng một chút, lắc đầu: “Thứ nhất, chị ta không cần phải nói dối, thứ hai, trên mặt chị ấy không có vẻ gì là nói dối cả, hết thảy đều rất tự nhiên.”


“Nhưng nhìn thế nào, cũng thấy ông chủ là có khả năng nhất, là bởi vì tình yêu với A Ly mà hy sinh chính mình, đi phá hoại hôn nhân của Quý Lam.” Từ Thiến nói.


“Không sai.” Dư Niệm gật đầu khó xử, đạo lý này cô hiểu, cũng hiểu có gì đó sai sai, nhưng sai thế nào thì không nói được.


Tiểu Bạch nhẹ giọng nói: “Vậy chị bác sĩ đó thực sự nhìn thấy ông chủ à?”


“Hửm?” Dư Niệm quay đầu lại, hoài nghi nhìn về phía Tiểu Bạch, “Nhìn thấy ông chủ?”


Trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua lời nói của chị ta: “Anh ấy ở đó mà, anh ấy nói với tôi đừng lo lắng, không quá ba mươi phút đã đi xuống lầu.”


Những lời này nghe vào thì như là vị bác sĩ và ông chủ có chạm mặt nhau, nhưng trên thực tế thì, có lẽ chị ấy chỉ thấy ông chủ đi lên lầu, vẫn chưa thực sự nhìn thấy anh ta nằm trên giường nghỉ ngơi.


Hình ảnh ông chủ đi lên lầu là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, thế cho nên chị bác sĩ nghe thấy tiếng trả lời, liền chủ quan cho rằng ông chủ ở trên lầu nghỉ ngơi.


Chỉ dựa vào tiếng nói, không đủ để bác bỏ nghi ngờ anh ta phạm tội.


Huống chi, Dư Niệm đã xem qua cấu trúc của tiệm mỳ đó, phía sau cầu thang lên tầng hai có cửa, hoàn toàn có thể tự do ra vào mà không bị khách hàng nhìn thấy.


Lúc đó ông chủ thực sự ở trên lầu sao?


Điểm này, chắc chắn có vấn đề gì đó!


Dư Niệm có lưu lại Wechat của chị bác sĩ kia, cô gửi một tin nhắn âm thanh qua đó: “Xin chào, quấy rầy một chút. Tôi muốn hỏi chị một chuyện, thực tế thì tôi là người của cục cảnh sát vùng này, gần đây có một vụ án trẻ em mất tích, có thể có liên quan đến ông chủ tiệm mỳ, cho nên chị cần phải kể lại chi tiết tình hình từ bảy giờ đến tám giờ tối qua cho tôi biết.”


Lát sau, có tiếng chuông báo tin nhắn truyền đến, chị bác sĩ kia trả lời: “Tôi đã sớm cảm thấy cô có vấn đề, không ngờ cô thật sự là người của cảnh sát. À… Tôi nghĩ đã, tối qua là thế này, tôi tan ca lúc hơn sáu giờ, rồi vào tiệm ăn mỳ, tối hôm đó khách không nhiều lắm, ông chủ đột nhiên ho khan rất nặng, tôi thấy sắc mặt anh ta không tốt, liền hỏi thăm tình hình thế nào, anh ta nói có hơi bị cảm, muốn đi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, trong tiệm để tôi trông nhờ, nếu có khách đến, cứ nói anh ta đang nghỉ ngơi, kêu họ chờ một lát, không thì ngày mai hẳn đến ăn mỳ.”


Giọng nói của chị ta rất dài, nghỉ một hơi, tiếp tục nói: “Khoảng bảy giờ rưỡi, tôi thấy anh ta vẫn chưa xuống lầu, rất lo lắng, dù sao cũng là khách quen lâu năm, con người ông chủ này đặc biệt tốt, bình thường hay cho tôi thêm mỳ hoặc trứng nhiều hơn một chút, ngại quá, tôi nói lạc đề rồi. Sau đó, tôi lên lầu hỏi anh ta ‘ông chủ, anh có sao không?’, ban đầu, hình như anh ta không nghe thấy, tôi bước thêm hai bước lên cầu thang, hỏi anh ta ‘anh có sao không?’, lúc này, anh ta rất nhanh trả lời.”


“Anh ta nói gì?” Dư Niệm hỏi.


“Anh ta nói ‘không sao, đừng lo lắng, nửa tiếng nữa tôi sẽ xuống’.”


“Giọng nói của anh ta có gì đặc biệt không?”


Đối phương chần chờ một lát, suy nghĩ nói: “Hình như không có gì đặc biệt, chỉ là có hơi khàn, có thể do cách một cánh cửa dày. Nhưng mà người cảm bị biến giọng cũng rất bình thường, không có gì kỳ lạ cả.”


Dư Niệm hình như đã tìm được mấu chốt, hỏi chị: “Chị là lúc bước lên bậc thang thứ nhất, anh ta mới trả lời chị?”


Chị bác sĩ không rõ lắm, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Chắc là lúc bước lên bậc thứ hai.”


“Được, cám ơn sự hợp tác của chị.”


“Ừ, tôi cảm thấy không có khả năng là ông chủ đâu, anh ta là một người tốt như vậy, không chừng sau này còn kết hôn với cô gái xinh đẹp kia đó, sao có thể làm ra chuyện vô ích thế này.”


“Cô gái xinh đẹp?”


“Thì chính là cô gái tên A Ly đó, cô ấy là ba năm trước tới tiệm, làm việc liên tục ba năm không đổi chỗ, người tinh mắt đều có thể nhìn ra cô ấy và ông chủ đang yêu đương, nói không chừng mấy tháng nữa thôi sẽ đổi giọng gọi là bà chủ đó.”


Dư Niệm lễ phép đáp: “Vậy à, tôi không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon.”


“Ừ, ngủ ngon.”


“Tốt lắm, phát hiện ra sơ hở rồi.” Dư Niệm cong môi, bộ dạng đắc ý.


Từ Thiến chồm đến, hai mắt phát sáng nhìn cô, “Sở hở gì vậy?”


“Thứ nhất, ông chủ nhấn mạnh mình chỉ cần nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, như vậy có thể đoán chắc là bác sĩ nhiệt huyết sẽ quan tâm đến bệnh tình, họ thường ngày quan hệ khá tốt, nhất định sẽ lên lầu hỏi thăm. Nhưng anh ta chỉ lên tiếng, không thấy người, điều này còn là chứng cứ ngoại phạm, mà bí mật vô cùng có khả năng nằm ở bậc thang.”


Tiểu Bạch nhíu mày: “Chị là nói, giọng nói kia có thể không phải là ông chủ? Trên lầu có giấu những người khác?”


“Không, tiếng nói đó nhất định là của ông chủ, anh ta sẽ không mạo hiểm như vậy, bản thân phạm tội còn nói cho nhiều người biết như vậy.”


“Giọng nói kia làm sao mà có?” Từ Thiến vung nắm đấm, giả vờ nghiêm túc: “Tôi biết rồi, ông chủ kia, chính là Cố Hoạch Điểu biến thành, anh ta ở thật xa lên tiếng, truyền từ ngàn dặm xa đến! Như vậy có thể giải thích tại sao khi trèo tường, trong sân lại không để lại dấu chân, ban đầu anh ta biến thành người đi vào, sau đó bay ra ngoài từ cửa sổ, năng lượng không đủ dùng, liền biến thành người chạy trốn!”


Tiểu Bạch lặng lẽ thở dài, “Cố Hoạch Điểu là sản phụ biến thành, ông chủ kia là nam mà.”


Từ Thiến bổ sung: “Cũng không hẳn! Anh không cho phép người ta biến đổi giới tính à? Con người anh sao lại lạc hậu như vậy, giới yêu tinh đều mở cửa thành dạng gì rồi.”


Dư Niệm bị cô làm nhức đầu, nói: “Tôi nghi ngờ có thiết bị phát tiếng, mà khi giẫm lên, sẽ kích hoạt thiết bị kia, để nó phát ra tiếng nói. Dù sao cũng không có ai nhân lúc chủ nhà không có ở đó, còn lén lút lên lầu nghiệm chứng!”


“Đúng, chuyện chính là như vậy!” Từ Thiến như đám cỏ trên bờ tường, vừa có cơn gió khác thổi qua đã theo chiều đó.