Thẩm Bạc

Thẩm Bạc - Chương 16





Thẩm Bạc đỗ xe ở trong một con hẻm nhỏ.


Bên ngoài trời bắt đầu mưa, tí tách tí tách rơi, chôn vùi tiếng bước chân của con người.


Dư Niệm một mình bước xuống, Tiểu Bạch và Thẩm Bạc đều ở lại trên xe.


Tiểu Bạch ghé vào cửa kính xe, mờ mịt nhìn Dư Niệm càng lúc càng xa, tẻ nhạt cụp mắt.


Dư Niệm trình thẻ cảnh sát của Từ Thiến ra, yêu cầu được nói chuyện với Bạch Nhiên- chồng của Quý Lam.


Nhân viên lễ tân gọi điện thoại, nói ra điểm hẹn là phòng họp.


Dư Niệm đi vào, thì có người đàn ông mất kiên nhẫn hỏi: “Cô chính là cảnh sát Từ?”


“Là tôi.” Dư Niệm nói mà không hề bối rối.


“Có chuyện gì?”


“Con anh tối qua mất tích, tôi đến hỏi anh một chút tình hình.”


Bạch Nhiên sửng sốt một chút, nhún nhún vai: “Tôi vừa mới đến khu Hoàng Sơn dự họp về, điện thoại tắt máy, cho nên bây giờ mới biết tình hình.”


Dư Niệm nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá người đàn ông này: bề ngoài tây trang giày da, xem như đạo mạo đứng đắn. Chỉ là khoảnh khắc khi anh ta trả lời, mắt trái hướng xuống, đang suy nghĩ lấy cớ để trả lời có lệ, đây rõ ràng là hành vi tránh né; dưới chân, chiếc ghế theo bản năng dịch lui về sau vài centimet, hai tay giao nhau khoanh trước ngực, đại biểu kháng cự, cùng với ý định chừa ra khoảng cách.


Tốt lắm, đã có kết luận, người đàn ông này trong lòng có quỷ. Không đơn giản chỉ che giấu chuyện gì, mà còn đang nói dối.


Dư Niệm nhoẻn miệng cười, tiếp tục hỏi: “Họp? Là ngồi tàu hỏa hay đi máy bay?”


“Liên quan gì đến cô? Cảnh sát đến điều tra nhân khẩu à? Nếu có lòng, làm ơn đi thăm dò tin tức con tôi mất tích đi, điều tra không được, chính là các người làm việc bất lực!”


“Ây da, đừng nóng nảy vội phản bác thế. Anh Bạch, anh như vậy rất khả nghi, anh biết không?” Dư Niệm vẫn không nhanh không chậm, ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi. Chỉ nói một câu như vậy, liền khiến cho Bạch Nhiên chật vật không chịu nổi.


Anh ta mím môi, ho nhẹ một tiếng, lấy lại vẻ trấn tĩnh: “Tôi chỉ là quan tâm nên hơi hỗn loạn chút, đến giờ tôi mới biết chuyện con mình mất tích, cho nên rất lo lắng.”


“Đúng rồi, xin anh hãy đưa cuống vé máy bay hoặc vé tàu của ngày hôm qua anh đi khu Hoàng Sơn, chúng tôi cần thẩm tra đối chiếu một chút.”


“Đây đều là công việc của thư ký, tôi phải hỏi cô ấy thì mới biết được.” Câu chuyện vừa chuyển, mắt anh ta lại lạnh lùng đảo đến, “Nhưng mà con tôi mất tích, cô lại điều tra tôi, vậy là thế nào? Tôi là ba nó, tôi bắt cóc nó làm gì? Các người ngộ thật, hoài nghi luôn cả tôi?!”


“Tôi chỉ điều tra theo lệ mà thôi, được rồi, tôi đi trước. Chào anh, anh Bạch.” Dư Niệm đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, cười thâm sâu, “Đúng rồi, còn có cuống vé, đừng quên nhé.”


“Nếu tìm được, tôi sẽ bảo thư ký mang qua đó.” Bạch Nhiên lạnh lùng nói.


Dư Niệm ra khỏi khách sạn, nụ cười hoàn toàn phai dần, cho đến khi biến mất không thấy.


Một cuộc đối thoại gượng gạo đến mức này, rốt cục là muốn che giấu cái gì?


Nhưng mà, bắt cóc chính con ruột của mình sao? Anh ta không có động cơ phạm tội, cũng không cần hao tâm tổn sức làm chuyện này.


Người đàn ông như vậy, cũng không thể là xuất phát từ sự áy náy với vợ trước, mà đe dọa vợ hiện tại.


Nếu anh ta trọng tình như vậy, năm đó cũng sẽ không đề nghị ly hôn.


Dư Niệm nói vào điện thoại: “Tiểu Thiến, theo dõi nơi này.”


“Được, chị Dư Niệm.” Lúc này cô gật đầu, tiếp đó là oán giận, “Đã nói đừng gọi là Tiểu Thiến mà!”


Dư Niệm về tới trong xe, cô bật máy, xem hình ảnh ghi được ở chỗ Từ Thiến truyền đến.


Bạch Nhiên bắt đầu hành động, anh ta ra ngoài thì lên một chiếc xe tối màu, chạy về hướng trung tâm thành phố.



Từ Thiến cũng lái xe, đuổi theo xe anh ta.


Đầu ngón tay Dư Niệm gõ bàn phím, phát ra tiếng cộc cộc.


Chiếc xe tối màu? Lại trùng màu với chiếc xe Quý Lam trông thấy.


Bạch Nhiên này, rốt cục đang giở trò gì?


Xe chạy vào trung tâm huyên náo, rẽ sang một ngõ tắt nhỏ.


Xe Bạch Nhiên ngừng lại, Từ Thiến cũng thông minh, đỗ xe ở chỗ khá xa.


Dọc đường cô lén lút, đi theo cách một con phố, lại rẽ sang ngõ cụt.


Phía trước không có đường đi, mà là một bức tường!


“Làm sao đây? Mất dấu rồi?” Dư Niệm nhíu mày.


Từ Thiến mỉm cười, nói: “Chị thấy rồi, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của tôi!”


Cô ấy chợt đạp lên mặt tường, tay trái bám vào mép tường, lật người một cái, phòng qua bên kia vách tường…


Màn ảnh đột ngột xoay chuyển.


Từ Thiến tiếp đất vững vàng, lúc này Dư Niệm mới biết đã xảy ra chuyện gì.


Không thể không nói, cơ thể của cô ấy quả thực rất linh hoạt.


Trèo tường trong nháy mắt, ánh tà dương chiếu vào gương mặt đậm nét của cô, oai hùng bức người.


“Thế nào? Trình độ của tôi giỏi không?” Cô phủi tay, cười tươi rói vào màn hình.


Dư Niệm đỡ trán, không nói gì. Lúc này là lúc tỏ ra ‘tomboy’ sao?


Nhìn kỹ hơn, cô đột nhiên phát hiện camera chiếu đến người nào đó.


Dư Niệm nắm lấy tai nghe, nói: “Cô cố định vị trí này đừng nhúc nhích, sau đó núp vào bên cạnh đi, hình như tôi phát hiện ra người nào đó.”


“Được.” Từ Thiến nghe theo.


Dư Niệm tập trung tư tưởng để phân biệt, lúc này mới phát hiện: đối tượng mà Bạch Nhiên đi gặp là A Ly, mà ở một hẻm khác, có người tránh ở đó, hiển nhiên là ông chủ tiệm mỳ.


Không ngờ Từ Thiến ngốc cũng có cái phúc của người ngốc, nhảy qua tường lại phát hiện ra nhiều chuyện phong phú thế này.


“Được rồi, rút đi.” Dư Niệm ra lệnh cho cô.


“Hả? Không chơi nữa?”


“Cô xem đây là chơi à?” Dư Niệm đỡ trán, người này quả nhiên không đáng tin.


A Ly cùng Bạch Nhiên có tư tình, hơn nữa ở giữa còn kẹt một ông chủ, cho nên ông chủ ngược lại trả thù Bạch Nhiên, bắt cóc con của anh ta?


Như vậy, tối qua A Ly chắc chắn là ở cùng Bạch Nhiên, cho nên anh ta mới giấu giấu giếm giếm, sợ chuyện nuôi bồ nhí bại lộ ra ngoài.


Hơn nữa, thân hình của ông chủ cùng với kẻ tình nghi mà cảnh sát miêu tả cũng phù hợp.


Cô đi kiểm chứng một chút.


Họ lại chạy đến tiệm mỳ, bên ngoài có viết: “Ông chủ bị cảm cúm, nghỉ nửa ngày, tối bán lại.” Trên đó còn vẽ một cái mặt cười ngây ngô.



Dư Niệm ở quán cà phê bên cạnh đợi, đồng thời theo dõi tiệm mỳ kia.


Bảy giờ tối, tiệm rốt cục cũng mở cửa.


Lúc này, sắc trời dần tối, cuối con đường phía xa xa hiện lên một khoảng xanh thẳm, giao hòa cùng ánh đèn của mọi nhà, yên bình và an nhàn.


Dư Niệm không dám bứt dây động rừng, cô đi vào nhìn quanh bốn phía, tìm được một vị khách lần trước ăn mỳ có nhìn thấy, suy ra người đó hẳn là khách quen, như vậy là có thể hỏi rốt cục đêm qua ông chủ có ở trong quán không.


Dư Niệm ghé sát vào, hỏi: “Tô mỳ này của chị gọi là gì vậy?”


“Cái này à, là mỳ cán tay thịt nạc thêm trứng cút, mỳ sợi, rất đặc sắc, cô muốn nếm thử một chút không?” Chị ấy nhiệt tình trả lời.


Dư Niệm tầm mắt hướng xuống, chú ý đến ngón trỏ của người phụ nữ trung niên này có một dấu hằn vừa sâu lại vừa rõ, chắn là thường xuyên rút dây siết nhựa để lại. Do đó suy ra, chị ấy hẳn là một bác sĩ ngoại khoa.


“Được, tôi cũng muốn nếm thử, nghe mùi thật đúng là thơm quá. Đúng rồi, tối qua ông chủ có mở cửa không? Tôi thấy hôm nay anh ấy nói bị cảm.”


Chị ấy cười dịu dàng, “Có mà, anh ta hình như bị cảm bắt đầu từ tối qua, còn ở trong tiệm nấu trà gừng mà.”


Dư Niệm lẳng lặng nhíu mày, nói cách khác, ông chủ có chứng cứ đã ở đây? Tối qua anh ta cũng không đi bắt cóc thằng bé, mà vẫn luôn ở trong quán?


Cô tìm nhầm người rồi chăng?


“Nhưng giữa chừng ông chủ có lên lầu nghỉ ngơi, nhờ tôi trông tiệm hộ một lát.”


“Là khoảng bảy giờ đến tám giờ à?” Dư Niệm hỏi.


Khoảng thời gian này là lúc thằng bé bị bắt cóc.


“Đúng vậy, nhưng lúc bảy giờ bốn mươi tôi định lên lầu xem anh ta thế nào, tôi là bác sĩ mà, sợ anh ta ngủ li bì rồi phát sốt.”


“Kết quả thì sao? Anh ta ở trên lầu à?”


“Ở đó mà, anh ta còn nói tôi đừng lo lắng, không quá ba mươi phút đã xuống lầu.”


Dư Niệm ra vẻ tiếc nuối, “May mà ông chủ không bị bệnh, bằng không tôi không được ăn bữa tối rồi.”


Chị bác sĩ mỉm cười, “Tôi cũng vậy, ăn ở đây thành quen rồi, nếu đột nhiên nghỉ bán, tôi phải đi khá xa để ăn.”


Dư Niệm tán gẫu thêm vài câu, trở về chỗ của mình, cô nhỏ giọng thì thầm, “Thời gian không khớp, lúc bảy giờ rưỡi, tội phạm còn ở trong nhà Quý Lam, sao có khả năng xuất hiện trên lầu được.”


Trừ khi, ông chủ biết thuật xuyên tường, hoặc là người biến thành Cố Hoạch Điểu, bay về.


Nếu nói vụ án này không phải do con người làm, thật sự có yêu quái Cố Hoạch Điểu này, tất cả dấu vết ở hiện trường cũng hoàn toàn có thể hiểu thông suốt.


Cố Hoạch Điểu bắt thằng bé, từ cửa sổ bay đi, cho nên Quý Lam mới thấy cảnh đó.


Manh mối lại bị đứt, vụ án lần nữa rơi vào ngõ cụt.


Dư Niệm chuyển tầm nhìn đến A Ly, ông chủ có chứng cứ có mặt ở đây, nhưng còn A Ly? Tối qua cô ấy ở đâu?


Có sự kiện Quý Lam xử vợ trước làm đệm, A Ly ghét Quý Lam cũng không phải không có khả năng.


Dư Niệm mù mờ rồi, cô quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp hỏi A Ly sau khi tan làm có thể gặp cô không, cô có chuyện muốn nói.


Địa điểm hai cô hẹn nhau là cửa sau của quán mỳ.


Dư Niệm mới vừa đi vào, chỉ thấy trên bậc thềm tối mờ có người ngồi đó, là A Ly.


Gương mặt cô sương khói lượn lờ giữa sáng và tối, đầu thuốc chớp nhá chiếu sáng lên má cô, có một vẻ đẹp kinh động lòng người.


Dư Niệm lên tiếng chào hỏi, “Không ngờ cô còn hút thuốc nha?”


A Ly mỉm cười, dụi tắt điếu thuốc nhỏ dài dành cho nữ giới, để cô ngồi vào bên cạnh, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”


“Tôi muốn hỏi, tối qua cô ở đâu?”


A Ly chợt cười khổ, “Cô thấy rồi à?”


“Thấy gì?”


“Tôi và anh Bạch ở bên nhau, tôi là người xen vào hôn nhân của người khác.”


Dư Niệm im lặng không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn A Ly, khó hiểu hỏi, “Cô nhìn trúng điểm nào của anh ta?”


Bạch Nhiên ngoại trừ có tiền ra, thật đúng là không có điểm nào hay ho đáng để phụ nữ đổ xô vào.


“Nhìn trúng tiền của anh ấy, còn có dáng vẻ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người khi đã rơi vào bể tình.”


“Nghe thật hấp dẫn.” Dư Niệm không hiểu chuyện tình yêu cho lắm, chỉ là đứng ở giữa, không nói tốt cũng chẳng nói xấu.


Nhưng mà tình yêu rốt cục là gì? Tại sao lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, thu hút cả nam lẫn nữ phàm phu tục thế, rơi vào thần hồn điên đảo?


“Đúng vậy, rất hấp dẫn. Tôi biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, lại vẫn cứ hăng hái xông vào.” A Ly lại bật bật lửa, châm điếu thuốc, “Tôi bị nghiện thuốc lá, hút chưa đã, cô không ngại chứ?”


“Không ngại.” Dư Niệm mím môi, hỏi, “Vậy ông chủ của cô thì sao? Tôi thấy nhìn như anh ấy có ý với cô đó?”


“Anh ấy là người tốt, tôi là từ nông thôn đến miền núi này, ban đầu thất nghiệp, cũng là anh ấy thu nhận tôi, để tôi ở trong tiệm phụ giúp, tiền lương cũng không bớt xén. Muốn nói không có cảm giác gì với anh ấy, thì cũng không phải, chỉ là tôi thiếu tiền, rất túng thiếu, cho nên tôi không muốn liên lụy anh ấy, tôi còn là người như vậy, tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy…”


Dư Niệm nghe cô ấy nói rất nhiều, giọng của cô ấy thích hợp kể chuyện, một giọng nói thật êm tai, du dương dễ nghe.


Hồi lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Tôi chỉ hỏi thêm một câu, hỏi xong tôi đi ngay. Tối qua, cô ở đâu, làm gì?”


“Tôi ở bên anh Bạch, làm chuyện thân mật giữa nam và nữ, cả một đêm.”


Lời nói của cô ấy không có kẽ hở, bình tĩnh, đáy mắt không gợn chút sóng.


Dư Niệm gật đầu.


Cô cũng đoán là thế, như vậy có thể giải thích tại sao Bạch Nhiên lại che che giấu giấu như vậy.


Anh ta sợ chuyện bồ nhí bị lộ, danh dự bị hủy. Nhưng theo phản ứng này suy ra, anh ta hoàn toàn không nghĩ đến sẽ để cho A Ly trở thành người phụ nữ sau lưng anh ta.


A Ly chỉ có thể ở trong bóng tối, lén lút qua lại với Bạch Nhiên.


Cô nhìn đã hiểu, nhờ người chi bằng nhờ mình.


Một đao chém xuống này của Dư Niệm, chẳng những không chặt đứt được dây leo, ngược lại còn càng nhổ đi, gió xuân thổi đến lại mọc, bí ẩn rối rắm càng nhiều hơn.


Hai cô gái ngồi đó im lặng hồi lâu.


A Ly đột nhiên lên tiếng: “Thực tế thì, thích anh Bạch còn có một nguyên nhân, anh ấy rất giống người quen cũ, mối tình đầu đã chết của tôi.”


“Người yêu?”


A Ly cô đơn nói: “Đúng vậy, chúng tôi từng rất hạnh phúc.”