Thái Tử Thì Sao?

Chương 212




Chiêu Vương cười, quả nhiên An Nhĩ là cô nương khôn khéo, Chiêu Nhiên cũng hiểu ra, trong mắt nàng, vương tử chính là vương tử, hoàn toàn không có ý định gì khác, cách nói chuyện của nàng cũng rất kiên định làm cho người ta không có cơ hội để lại gần.

Tưởng chừng như An Nhĩ sẽ phũ phàng như thế, nhưng rồi nàng nói.

"Có một điều tiểu nữ cũng rất tò mò, đại hoàng tử, người thích tiểu nữ ở điểm nào vậy?"

Chiêu Vương đứng lùi ra sau vừa cười, Chiêu Nhiên ngây ngô gãi đầu.

" Ta....ta cũng không biết nữa."

Chiêu Vương chọc vào lưng đại huynh hối thúc, Chiêu Nhiên lại cười nói.

" Ta đơn giản là chỉ muốn được ở bên cạnh nàng mãi mãi thôi, có thể là trong mắt ta nàng vô cùng đặc biệt."

An Nhĩ khoé môi cong lên, nàng lại nói.

"Người muốn nói chuyện ở đây sao."

Đại hoàng tử bỗng nhiên hào hứng.

" Vậy vào trong nói chuyện riêng được không?" (

An Nhĩ lại nhìn mọi người xung quanh, Chiêu Nhiên cũng nhìn mọi người, hai người bỗng nhiên ngượng ngùng, Ngưu thái y không muốn con gái dây dưa liền kéo tay áo co.

Ngưu thái y còn hất cằm tỏ ý.

" Đi thôi."

An Nhĩ gật đầu, nàng nói lại với hai vị hoàng tử.

" Tiểu nữ xin phép lui đi trước, đại hoàng tử, nhị hoàng tử ở lại dạo chơi vui vẻ."

An Nhĩ cúi người rồi đi luôn, Chiêu Nhiên vẫn luôn nhìn theo bóng dáng nàng, trong đầu huynh ấy bây giờ trống rỗng, Chiêu Vương nhìn đại huynh cũng bật cười.

" Huynh cũng có ngày này sao, các cô nương trước kia đều đuổi theo huynh, bây giờ huynh lại phải đuổi theo cô nương này, huynh tích nghiệp cũng nhiều thật, có lẽ là phải theo đuổi nhiều ngày nữa.".

Chiêu Nhiên hơi cau mày.

"Lần đầu theo đuổi người mình thích, ta không biết nói gì rồi, không biết nàng ấy có nghĩ gì về ta không."

Chiêu Vương thản nhiên đáp.



"Đương nhiên là nghĩ, huynh biết nghĩ gì không?"

"Nghĩ gì?"

Chiêu Vương vỗ vai đại huynh mấy cái.

" Nghĩ huynh không biết nói chuyện, đến nói chuyện với nàng ấy phải là huynh chứ không phải là đệ, lúc nãy huynh chỉ nói có hai câu, có thể hiện được ý gì đâu."

Chiêu Nhiên đang trầm tư suy nghĩ, Ngưu thái y ở phía sau đã lên tiếng.

"Đại hoàng tử."

Chiêu Nhiên nhận ra thì đã quay lại lễ độ đáp.

" Thái y có chuyện gì sao?"

Chiêu Vương quay người đi, Ngưu thái y muốn quỳ xuống cầu xin, đầu gối đã khụy xuống, Chiêu Nhiên vội đỡ người thái y.

"Người làm gì vậy?"

Ngưu thái y nhọc lòng.

"Đại hoàng tử, nhà thần không có hương quả, chỉ có đứa con gái duy nhất là An Nhĩ, thần và phu nhân hết mực yêu thương, nuôi nấng trong sự yêu thương, chở che, xin người hãy buông tiểu nữ nhà thần, tiểu nữ nhà thần không phù hợp với người đâu."

Thái y vẫn một mực muốn quỳ xuống, Chiêu Nhiên có kéo cũng không được, huynh ấy đành phải quỳ xuống theo.

Thái y càng hốt hoảng hơn dập đầu xuống mấy cái liên hồi, miệng còn cầu xin.

"Đại hoàng tử người làm vậy là muốn lấy cái mạng già này rồi."

Chiêu Vương đứng đó nhìn hai người này quỳ xuống dập đầu với nhau liền khó xử.

Người thì thương con gái, người thì thích con gái nhà người ta, Ngưu thái y vì thương con gái mà quỳ xuống xin đại hoàng tử buông, nhưng đại hoàng tử lại hạ mình quỳ lại vì không muốn buông.

Chiêu Vương lúng túng.

" Hai người làm gì vậy, mau đứng lên đi."

Chiêu Vương kéo đại huynh đứng lên nhưng Chiêu Nhiên như chôn chân vào đất, cả người cứng ngắc, kéo mấy cũng không lên.



Chiêu Vương đành phải qua chỗ Ngưu thái y kéo lên, nhưng vẫn bất lực, cả hai người này cứ như chơi trò cá cược với xem ai quỳ lâu hơn, không ai chịu ai.

Chiêu Vương đành nói.

" Hai người làm như vậy, người khó xử vẫn là Ngưu đại tiểu thư."

Cả hai người đó đều ngước lên nhìn Chiêu Vương, sau đó lại thôi nhìn, quay lại trạng thái cũ, Chiêu Vương không nói được nữa liền nói tạm biệt.

" Vậy ta đi trước đây, hai người cứ ở đây mà quỳ đi."

Chiêu Nhiên liền đứng lên kéo tay áo Chiêu Vương lại.

" Khoan đã, đệ chưa được đi."

Ngưu thái y vẫn quỳ, hai huynh đệ nhìn nhau, Chiêu Vương lướt mắt ra chỗ Ngưu thái y,đại hoàng tử mới vừa kéo tay áo đệ đệ vừa quỳ xuống, sau đó buông tay áo

Chiêu Vương ra, bản thân không màng đến mặt mũi của vương tử nữa mà dập đầu.

" Nhạc phụ đại nhân, con rất mến mộ An Nhĩ nhà ta, kính mong người chấp nhận đứa con rể này."

Chiêu Nhiên vừa dập đầu xong Ngưu thái y đã dập trả lại, dường như không muốn dính líu gì đến đại hoàng tử.

Chiêu Nhiên di chuyển đầu gối, di cả thân tới chỗ Ngưu thái y, huynh ấy nắm chặt lấy cánh tay của " nhạc phụ đại nhân."

"Nhạc phụ, con thật sự rất thích nàng ấy."

Ngưu thái y mới tung chiêu cuối, lấy lời thề với tổ tiên ra.

"Nhà họ Ngưu chúng thần từ ba đời trước đã thề rằng, nam nhi không lấy vợ vương thất, nữ nhi không gả cho vương tử, thần không muốn làm trái ý, đại hoàng tử, người đừng ép người nữa."

Chiêu Nhiên buông tay ra từ từ, từ ánh mắt của huynh ấy nhìn Ngưu thái y thấy được bao nhiêu sự hụt hẫng, Ngưu thái y cũng trao lại ánh mắt kiên định cho huynh ấy, tuyệt nhiên khẳng định rằng " con gái của ta sẽ không gả cho ngươi đâu."

Chiêu Vương kéo Chiêu Nhiên đứng lên, Chiêu Nhiên vẫn không can tâm lại quỳ xuống thêm lần nữa.

"Ngưu thái y."

Ngưu thái y giật mình thon thót, chuyện này mà bị đồn ra ngoài sẽ không hay, Ngưu thái y mới đỡ Chiêu Nhiên đứng lên, cả hai huynh đệ đều tưởng rằng Ngưu thái y đã đồng ý, nhưng Ngưu thái y sau khi đỡ Chiêu Nhiên đứng lên đã nói.

" Thần xin phép được tiễn hai vị hoàng tử về, chuyện vừa rồi mà bị đồn ra ngoài đều sẽ bất lợi cho cả hai bên."

Chiêu Nhiên và Chiêu Vương cũng quay người rời đi, Chiêu Nhiên luôn cố chấp nên cứ canh cánh trong lòng nhất định phải lấy được người mình yêu.