Thái Tử Thì Sao?

Chương 211




Sau buổi thượng triều ngày hôm đó Ngưu thái y tức tốc chạy về phòng thuốc, An Nhĩ còn đang ngồi phơi thuốc ở ngoài sân, thấy cha về cũng lễ phép như thường ngày mà hành lễ.

" Phụ thân."

Ngưu thái y sốt ruột kéo con ra chỗ khuất người, vẻ mặt tái nhợt, hớt hải, An Nhĩ thật tình không hiểu chuyện gì, còn cho rằng cha tìm được công thức chế thuốc mới, nàng còn vui mừng hỏi.

" Phụ thân có phát hiện gì sao?"

Ngưu thái y ngó ngang ngó dọc, xác định không có ai mới dám hỏi con.

" Con và đại hoàng tử đang qua lại à?"

An Nhĩ sốc đứng hình, bàn tay nhỏ trên tay cha cũng buông xuống, nàng tắt nụ cười.

"Sao phụ thân lại hỏi như vậy, con và đại hoàng tử hoàn toàn không có gì."

Ngưu thái y lo lắng hỏi lại.

" Thật sự không có gì sao?"

An Nhĩ lắc đầu.

" Phụ thân, không có chuyện đó đâu, sao lại qua lại chứ."

An Nhĩ dường như gượng gạo, Ngưu thái y lại càng lo lắng hơn, An Nhĩ hỏi lại.

" Phụ thân, người lo lắng chuyện gì sao?"

Ngưu thái y thở dài.

" Chuyện lớn rồi, chuyện này mà để cho mẫu thân con biết là nàng ấy sẽ nổi điên lên mất."

An Nhĩ mỉm cười, muốn xua tan đi sự lo lắng của cha.

" Phụ thân, mẫu thân con bình thường cũng là người an tĩnh, hiền lành, chuyện gì mà lại có thể làm cho mẫu thân con nổi điên được chứ, chẳng lẽ là chuyện về biểu tỷ?"

Ngưu thái y lại thở dài thêm nữa.

"Haiz, mẫi thân con là trưởng công chúa cơ mà, chuyện gì mà lại không thể chứ."

An Nhĩ nghiêm túc hơn, quả thật mẫu thân nàng là trưởng công chúa, sự an nhiên điểm tĩnh hiện tại cũng do mẫu thân dạy cho, An Nhĩ và Ngưu thái y luôn để ý kiến của trưởng công chúa lên đầu tiên, cũng từng thấy người nổi giận nhưng cũng không đến nỗi quá đáng sợ.



An Nhĩ hỏi cha.

" Phụ thân, có chuyện gì sao?"

Ngưu thái y đắn đo nhìn đứa con gái của mình, vừa rồi người từ chỗ hoàng thượng về, hoàng thượng có hỏi chút chuyện về An Nhĩ, Ngưu thái y cũng không biết nói sao.

" Ta vừa gặp hoàng thượng về, chuyện của đại hoàng tử và con tuy ít người biết, nhưng người biết đều là người đứng trên cao hơn nhà mình, ta e là con sẽ phải gả đi sớm hơn."

An Nhĩ đơ người ra, nàng chưa nghĩ đến chuyện gả đi, nàng dự định gặp được người mình yêu thì mới gả đi, nhưng chuyện này ập đến quá đột ngột, nàng nhất thời không chấp nhận được.

An Nhĩ nhún người xin lui.

" Phụ thân, nữ nhi xin về trước."

Chuyện gả con gái nhà Ngưu thái y cũng chưa nghĩ đến, lúc có người đến hỏi thì chỉ lấy cớ con gái có ý trung nhân từ chối khéo đi, đặc biệt là Ngưu phu nhân rất khó tính trong việc gả con gái, biết được chuyện con gái buộc phải gả như thế sẽ phát điên lên mất.

An Nhĩ đi ra khỏi phòng thuốc, nàng sợ hãi bước đi, nàng muốn đi về nhà thật nhanh, đại hoàng tử đã ghé qua, vừa hay gặp nàng ở cửa thái y viện, An Nhĩ vừa thấy

Chiêu Nhiên mặt đã tái mét, quên mất luôn chuyện mình muốn làm.

Chiêu Nhiên vừa thấy An Nhĩ hai mắt liền sáng rực, An Nhĩ căng thẳng lùi về sau, Chiêu Nhiên vươn tay ra, trạng thái vui vẻ hơn hết.

"An Nhĩ."

An Nhĩ liền vội vã hành lễ.

"Đại hoàng tử."

Thấy An Nhĩ có vẻ ái ngại, Chiêu Nhiên cũng lấy làm lùi, đi theo sau đó là nhị hoàng tử Chiêu Vương, An Nhĩ lại hành lễ.

"Nhị hoàng tử."

Chiêu Vương khua tay, ba người đứng trước cửa không nói gì hết, lát sau Ngưu thái y đi ra, đứng cách đó khá xa đã thấy con gái đứng trước hai vị hoàng tử, người hốt hoảng đi đến.

" Tham kiến hai vị hoàng tử."

Chiêu Nhiên thấy Ngưu thái y liền bước lên cười nói.

"Nhạc phụ."

An Nhĩ tròn mắt, Ngưu thái y thì sợ hãi.



" Đại hoàng tử, người không được gọi lung tung, cứ gọi thần là Ngưu thái y là được."

An Nhĩ lên tiếng.

"Đại hoàng tử, người cao cao tại thượng, tiểu nữ chỉ là cô nương dưới trướng, thân phận không phù hợp, quả thực rất khó để đi xa."

Chiêu Nhiên không lấy làm lạ, Chiêu Vương thì thấy huynh trưởng của mình thì ngứa mắt với thái độ này.

Chiêu Vương chọc vào lưng đại huynh, nói nhỏ.

"Trả lời khôn khéo lên, mau nói đi."

Chiêu Nhiên nhìn An Nhĩ mỉm cười, lấy hết can đảm nói ra.

" Ta muốn thành thân với nàng."

Chiêu Vương liền quay người đi, kêu nói khôn khéo đáp lại sao cho nữ nhi nhà người ta không hoảng sợ, xem ra Chiêu Nhiên muốn có nương tử phải nhờ đến Chiêu Vương đệ đệ.

Chiêu Vương nhìn An Nhĩ vừa rồi đã căng thẳng giờ còn căng thẳng hơn, huynh ấy cười nói nhỏ nhẹ với nàng.

"Đại tiểu thư, nàng cũng biết rồi đó, đại huynh của ta mến mộ nàng đã lâu, coi như ta xuống nước cầu xin nàng, cho huynh ấy một cơ hội để bày tỏ tấm lòng."

An Nhĩ nhìn Chiêu Nhiên vẻ mặt đang hào hứng, lại nhìn Chiêu Vương có vẻ nghiêm túc thì nàng đã từ chối.

"Nhị hoàng tử, người không cần xuống nước với tiểu nữ, ngay từ đầu đại hoàng tử đã không cho tiểu nữ cơ hội, người nói những lời này trắng ra là đang ép tiểu nữ sao."

Nhị hoàng tử đẩy lưng Chiêu Nhiên, huynh ấy bước lên không biết nói gì, An Nhĩ nhìn Chiêu Nhiên rồi nói.

"Đại hoàng tử, đa tạ người đã để ý một nữ nhân tầm thường như tiểu nữ, nhưng mà đoạn tình cảm đó của người chỉ khiến cả hai chúng ta khó xử thêm thôi."

Chiêu Vương vội bước lên hỏi.

" Vậy, đại tiểu thư, mạn phép cho ta hỏi, đại tiểu thư đã bao giờ thích đại huynh của ta, dù chỉ một chút không?"

Chiêu Nhiên vô cùng mong chờ, An Nhĩ quay ra nhìn Chiêu Nhiên nãy giờ cứ để đệ đệ lên tiếng hộ mà không nói câu nào, trong đầu nàng đang thầm chê bai.

Đến đây cũng không nói câu nào, bày tỏ tấm lòng gì vậy, chẳng nhẽ muốn có nương tử thì lại phải nhờ vào đ đệ à.

An Nhĩ mặt không biến sắc nói một cách mỉa mai.

"Nhị hoàng tử, có ai lại nói không thích vương tử bao giờ."