Đàm Nhu đưa tay vừa hay độ dài dây xích vừa đủ để nàng chộp lấy cánh tay hắn, nàng lây người hắn, cảm xúc không bình tĩnh được nữa nàng bắt đầu hỏi hắn liên tục.
"Ngươi nói đi, chuyện này là sao vậy? Ngươi có ý gì, ngươi muốn làm gì?"
Giây trước hắn vừa cười thì giây sau đã thay đổi ngay, hắn gạt phắt tay nàng, quay người với nàng, vừa kịp nói.
"Ta..."
Bên ngoài chợt nghe tiếng gõ cửa, tiếng của thị vệ cất lên.
"Khởi bẩm hoàng thượng, có Nhàn tần đến tìm người."
Hắn chỉ nhìn nàng mà không nói câu nào đã rời đi ngay, hắn đi ra khỏi phòng đóng trái cửa lại, vẫn để lại một ánh nến duy nhất trên bàn trà cho nàng, nghe tiếng của một nữ nhân đang trách móc hắn Đàm Nhu thấy khá quen thuộc.
" Chàng lại đến đây làm gì vậy? Làm ta chờ chàng suốt."
Giọng của hắn cùng hạ xuống nhường nhịn nàng ta.
" Ta đến xem phòng tân hôn của chúng ta thôi mà."
Đàm Nhu nghe tiếng bọn họ nói chuyện ở bên ngoài đã bật cười, liệu cô nương đó có biết rằng phòng tân hôn của nàng ta đang nhốt một nữ nhân khác không.
Tiếng dây xích va vào nhau leng keng, Đàm Nhu thở dài nhìn hai bàn tay mình đang bị trói.
"Rốt cuộc thì cũng rơi vào tay hắn."
Nàng xót xa nhìn vào đôi tay rồi vô định vô hồn suy nghĩ.
Chàng ấy ngày mai sẽ đến đón ta, nếu không thấy ta thì chàng ấy sẽ như thế nào nữa.
Chiêu Phong mệt mỏi đi về phòng, đứng ngoài cửa đợi là Hàn Nhi, huynh ấy thấy Chiêu Phong đã vội chạy đến hỏi tình hình.
"Sao rồi, tìm được Đàm Nhu chưa?"
Chiêu Phong gật đầu.
"Đã tìm được rồi, ở trong lãnh cung huynh biết chỗ đó không?"
Hàn Nhi liền không tin.
"Ở đó sao, ở đó đâu cho giam người ngoài, ở đó chỉ giam cung nữ thân cận, phi tần, sao muội ấy lại ở đó được."
Chiêu Phong liền nhăn mày nói.
"Ta đã tìm thấy nàng ấy ở đó, tuy nhiên trước khi rời đi thì không còn kịp nữa nên nàng ấy nói ta ngày mai hằng đến đón nàng ấy."
Hàn Nhi lắc đầu lo lắng.
" Không chừng ngày mai đi sẽ không thấy muội ấy đâu, có vẻ như Tứ Vương đã sớm biết được hành động của chúng ta rồi cho nên đã đi sớm hơn một bước, bây giờ cách ngày thành thân chỉ còn có hai ngày thôi, nếu hắn muốn lấy Đàm Nhu thì ngay tối hôm nay đã phải đưa muội ấy đi rồi."
Hàn Nhi thở dài, đặt tay lên vai Chiêu Phong khuyên nhủ.
" Thôi, nghỉ sớm đi, nếu ngày mai đến đó không thấy Đàm Nhu thì chúng ta đoán đúng rồi, đến lúc đó, hai chúng ta lại rẽ sang trái vậy."
Chiêu Phong mặt thộn ra, không có chút cảm xúc nào trên mặt, chàng ấy gật đầu, Hàn Nhi liền đi về, còn vừa bước đi vừa lắc đầu.
Chiêu Phong đi vào phòng không chịu đốt đèn lên, chàng ấy chỉ ngồi bần thần trên giường và thở dài nặng nề.
Đều ngồi trên giường trong hai căn phòng khác nhau, Đàm Nhu ngồi phòng xung hỉ vừa khó chịu vừa hoang mang, Chiêu Phong ngồi trong phòng ngủ của khách lặng lẽ gói gọn hơi ấm của nàng còn sót lại, tâm trạng tồi tệ trùng xuống như tìm mọi cách để người ta rơi xuống đến chết thì thôi, cảm giác như người ở trước mặt mà không chạm vào được, người mình yêu không thể ở bên cạnh trọn vẹn khó chịu vô cùng.
Quốc mẫu của Đàm Nhu cũng có người khó chịu vô cùng, Tinh Lạc Cơ là tam hoàng phi nhưng từ khi vào phủ đến giờ đã nửa năm mà Tam Hiệu không hề đụng vào nàng ta, đến chạm mặt cũng hiếm hoi, cả ngày Tam Hiệu đều ở bên trắc phi, không đọc sách thì sẽ vẽ tranh, không làm chuyện nhàn rỗi thì sẽ làm chuyện chính sự, cả ngày quấn quýt bên trắc phi ở thư phòng, lúc nào cũng gọi trắc phi đến để mài mực cho mình, Tinh Lạc Cơ bị trắc phi lấn lướt đã thấy khó chịu, nay trắc phi lại có hỉ, mang thai đã đến tháng thứ ba, nàng ta càng uất ức hơn.
Hương Lan ngày nào cũng đều đặn uống thuốc dưỡng thai, Tam Hiệu cũng biết uất ức của người ta càng nhiều thì sẽ làm liều nên không dám để Hương Lan uống quá nhiều đợt trong ngày, chỉ cho uống thuốc vào buổi trưa, thuốc sẽ do chàng ấy sắc, Tinh Lạc Cơ thấy được sự tận tâm của phu quân như vậy không thể đụng tới trắc phi, một cọng tóc cũng không đụng đến được, tính được thì đã hơn một tháng Tinh Lạc Cơ không thấy Tam Hiệu, ngày ngày buồn chán ở trong phủ nàng ta như người mất hồn, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt đờ đẫn, ngày ngày đều ngồi ở sân vườn ngắm nhìn cá trong hồ.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Tam Hiệu.
"Chàng ấy chắc đang chăm sóc cho trắc phi rồi."
Cứ thế nàng ta ngồi suốt một canh giờ, bên ngoài thì không để tâm nhưng trong lòng thì nội tâm như muốn xé toạc ra, nàng ta kìm nén từ ngày này đến ngày khác, cho đến hôm nay nàng ta liền hùng hổ đi tới phòng thuốc, nơi mà Tam Hiệu đang sắc thuốc cho Hương Lan.
Người hầu đều bị thái độ của nàng ta dọa cho sợ hãi, Tam Hiệu thấy nàng ta đẩy cửa đi vào cũng đã lễ độ hỏi han một câu.
"Có gì khó chịu trong người sao?"
Nhìn phu quân của mình đang xắn tay áo lên cầm trong tay chiếc quạt tròn đang quạt nhẹ vào niêu thuốc thì nàng ta xông tới chộp lấy tay Tam Hiệu nói với giọng buồn bã, ánh mắt cũng bi thương.
" Thiếp cũng muốn có con, thiếp cũng muốn được quan tâm giống như là trắc phi."
Tam Hiệu nhẹ nhàng gạt tay Tinh Lạc Cơ ra, nhưng nàng ta lại nắm chặt hơn căn bản là không muốn buông.
Tam Hiệu thấy cảm xúc nàng ta mạnh mẽ như vậy liền nhẹ giọng khuyên.
" Tinh đại tiểu thư, dưa ép chín thì không ngọt, ghi chép lại chút trồng luống sau cẩn thận hơn thì dưa sẽ ngọt hơn, liều lĩnh quá chỉ ta tổn hại thôi."
Nàng ta ánh mắt cắm chặt vào người huynh ấy, tay càng bám chặt hơn, nàng ta không nghe câu phía sau chỉ để ý câu trước Tam Hiệu gọi nàng ta rất lạnh lùng.
" Gọi ta là nương tử."
Nàng ta mong chờ, Tam Hiệu vờ không nghe rõ liền " Hả?"
Nàng ta cao giọng hơn, không chịu được nữa tức giận cấu móng tay vào da thịt Tam Hiệu.
" Ta nói chàng gọi ta là Tiểu Cơ đi, giống như chàng gọi nương tử của mình vậy, ta là nương tử của chàng mà, chàng gọi trắc phi thân mật là Tiểu Lan Hoa đó thôi, tại sao chàng không gọi ta như thế?"
Tam Hiệu vẫn cố nhịn đau, huynh ấy mỉm cười.
"Nếu như chỉ đến đây vì chuyện đó thì về đi, đừng ở đây cản trở ta."
Tinh Lạc Cơ buông tay ra, vết cấu của móng tay nàng ta hằn trên cổ tay, còn gỉ máu ra từ chỗ đó, nàng ta nhìn tay Tam Hiệu đau đến như vậy vẫn không nói câu nào trách móc nàng ta, cũng không một câu hỏi han nàng ta thêm thì uất ức lại uất ức thêm, nàng ta quay người đi, bàn bên cạnh đang bày thuốc ra theo từng liều lượng, đoán ra là thuốc dưỡng thai nàng ta không chịu được gạt hết thuốc trên bàn xuống, người hầu ở đó chạy đến ngăn nhưng sau đó nàng ta chẳng làm gì nữa quay ra nhìn chằm chằm vào Tam Hiệu đang bình thản luôn tay quạt nhẹ sắc thuốc trong khi tay vừa bị nàng ta cấu cho chảy máu như thế, Tinh Lạc Cơ bỏ đi, ánh mắt trũng xuống, bấy lâu nay nàng ta chỉ là tự mình đa tình, nàng ta đi về đến phòng đã phát tiết đập hết đồ đạc trong phòng đi, bức tranh vẽ Tam Hiệu, người mà nàng ta yêu nhất cũng bị nàng ta kéo xuống xét tan.
Nàng ta khó kiểm soát cảm xúc, càng phá càng thấy hận Tam Hiệu, sau khi phá tan tành phòng ngủ đã thấm mệt nàng ta ngồi đờ đẫn dưới nền nhà, chân không mang giày, những mảnh sành do nàng ta đập ra cứa đứt chân nàng ta chảy máu miết.
Lớp trang điểm trên mặt nhoè đi, son môi bị nàng ta chùi nhỏè ra đến gò má, căn phòng này chỉ có mình nàng ta, nàng ta nhìn mỡ hỗn độn xung quanh mình, để ý bức tranh bản thân cố ý vẽ người trong lòng mình kia bị chính đôi tay mình xé tan tành thì nàng ta lại khóc lóc bò về phía cửa cầm những mảnh giấy ghép lại với nhau rồi ôm vào lòng sụt sùi, nước mắt nàng ta rơi trên tay áo cũng như những uất ức của nàng ta tuôn ra hết bên ngoài, nàng ta đúng là nữ nhân đáng thương nhất trên đời cũng là nữ nhân ngu ngốc nhất trên đời.