Thái Tử Thì Sao?

Chương 200




Chiêu Phong cứ mỉm cười nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu thấy nụ cười của chàng lại không giả vờ được nữa liền bật cười ngay sau đó.

Hai người không chạm mặt nhau được lâu hơn nữa, ở bên ngoài có tiếng người nhao nhao lên.

" Thiếu mất một người nữa, mau đi tìm đi."

Đàm Nhu vội đứng dậy, Chiêu Phong nắm chặt tay nàng kéo nàng đi.

" Đi."

Vừa đi đến gần bức tường thì họ đã kéo nhau ùn ùn qua đây, Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong ngã xuống nấp người trong bụi cỏ đó, còn nàng thì vội vã dặn dò, nhìn

Chiêu Phong không nỡ.

" Không kịp rồi, ngày mai chàng đến đón ta nhé."

Sau đó Đàm Nhu liền chạy đi, Chiêu Phong ngóc đầu lên đã thấy đám người cầm đuốc chạy đến, chàng lập tức nằm xuống, Đàm Nhu bỗng nhiên đứng sau bọn họ gọi lớn.

"Các người tìm gì vậy?"

Bọn họ quay người ra thấy nàng thì bất ngờ, bọn họ đang đi tìm nàng.

" Vừa nãy không thấy cô, bọn ta đang đi tìm cô."

Đàm Nhu giả vờ ho, nàng nhìn họ điềm tĩnh nói.

" Ta chỉ đi dạo thôi."

Sau đó nàng theo họ về, đến khi không còn chút ánh lửa sáng trưng nào mới ngóc đầu lên, Chiêu Phong thở dài.

" Ngày mai ta sẽ đưa nàng về."

Đàm Nhu theo họ đi về, nhưng những người cùng bị giam với nàng thì không được về, nàng nhìn họ hoang mang hỏi.

" Sao chỉ có mình ta về?"

Bọn họ chỉ đẩy nàng bước đi tiếp, đi được một đoạn có người mới nói.

"Có người muốn gặp ngươi."



Nàng khựng bước chân lại.

"Ai?"

Vị thiếu niên quản ngục từ đầu đến giờ luôn đáp lời nàng lại lên tiếng tiếp.

" Là người của hoàng thượng, bọn ta cũng không biết sao."

Có người thấy hắn lo chuyện bao đồng liền hẩy người hắn, nói nhỏ.

"Ngươi nói ít thôi, không cẩn thận lại mang hoạ vào thân đấy.".

Hắn thể hiện ra không quan tâm, nhắn vừa rồi nhìn thấy dáng người cao lớn đứng cạnh nàng và thấy cả lúc Đàm Nhu đẩy người Chiêu Phong xuống nấp sau bụi cỏ.

Đàm Nhu bước đi chậm rì, người của hoàng thượng lại muốn làm gì nàng đây.

Đi được một đoạn nữa thì bọn họ nói nàng dừng lại, tay nàng đang trống không, họ đeo thêm xiềng xích cho nàng, vẫn là vị thiếu niên đó, hắn nhìn nàng đơ ra trong chốc lát, tay nàng cảm nhận được có gì đó lạnh lạnh, hắn dúi vào tay nàng thứ gì đó, hắn còn cố ý nói.

" Cô nương, bọn ta phải làm như thế này, mong cô nương hiếu cho."

Lúc này nàng chỉ mơ hồ đoán ra trong tay mình là một mảnh sắt nhỏ, nàng chớp mắt ba lần rồi đáp.

" Ta hiểu."

Bọn họ để một mình nàng bước qua song sắt kia, thiếu niên đó nói.

"Đi về phía trước sẽ gặp người muốn gặp cô nương."

Nàng cẩn thận bước đi, người của Tứ Vương chắc chắn không tốt đẹp gì, nàng xoè tay ra trên tay là chiếc chìa khóa nhỏ, nàng vừa đi vừa mở khóa, khi chiếc xiềng xích rơi xuống đất, tiếng leng keng phát ra cũng là lúc người của Tứ Vương xuất hiện.

Hắn nhảy ra từ trong bóng tối, do thấy nàng đã mở khóa được, hắn không do dự mà đánh một cước vào người nàng, nàng phải lùi người ra sau giữ thăng bằng.

Hắn chỉ lộ ra hai con mắt hung dữ, Đàm Nhu lao lên chộp lấy khăn che mặt của hắn, nàng đặt hết sức vào tay móng tay chộp lấy khăn đã cào vào mặt hắn, hắn vội che mặt đi, tay phải hắn mò vào tay áo, Đàm Nhu hiếu thắng, cười hắn, sau đó liền đi lên muốn đạp một cước cho hắn ngất đi.

Nhưng hắn đưa tay ra tung thứ bột trắng làm mờ mịt cả phòng giam, nàng chỉ tưởng rằng đó chỉ là thứ bột đánh lạc hướng nàng, nào ngờ thứ bột đó đánh cho nàng ngất đi say trong giấc ngủ.

Đàm Nhu nằm gọn trong tay hắn, khuôn mặt hắn lộ ra, là một người da ngăm, từ gò má trái kéo xuống cằm là một vết sẹo lồi, không có vết sẹo lồi thì vẻ anh tuấn cũng chỉ là một chút, hắn sau đó bế nàng đi luôn, giám ngục ở bên kia song sắt không nghe động tĩnh gì nữa đã đi ra, lúc này chỉ còn dấu vết đánh nhau, còn người thì không thấy nữa rồi. (3

Đến khi tỉnh dậy Đàm Nhu chỉ thấy trước mặt mình là khuôn mặt của một nam nhân đang dí sát vào để nhìn mình, nhìn kỹ lại thì hắn là Tứ Vương.

Đàm Nhu giật mình bật dậy, đầu đụng trúng đầu Tứ Vương, hắn kêu lên ôm trán nhăn mặt.



Đàm Nhu đưa hai tay lên muốn ôm đầu mình thì thì dây xích sắt khoá vào hai tay nàng căng ra, hai cổ tay nàng đau nhói.

"Ah."

Đàm Nhu nhìn lại thấy hai tay mình bị khóa lại bởi còng sắt, bản thân đang nằm trên giường, ở đây là một căn phòng xa lạ, bố trí có vẻ như là phòng tân hôn, Đàm Nhu thấy Tứ Vương điềm tĩnh nhìn mình, nàng thét lên.

"Ngươi làm gì vậy?"

Tứ Vương vừa xoa trán mình vừa bước tới, hắn ghé sát vào mặt nàng đưa ánh mắt trìu mến nhìn nàng, Đàm Nhu không lùi lại chút nào, nàng giữ thái độ kiên định, ánh mắt đăm đăm nhìn vào hắn như muốn giết chết hắn.

Hắn giọng điệu khác thường hơn trước kia, hạ giọng xuống mỉm cười nói với nàng.

" Đàm Nhu, cũng một thời gian rồi chúng ta không gặp nhau phải không."

Đàm Nhu nghe giọng điệu đó sởn gai ốc lên, trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi, có phải hắn bị điên rồi không, hay tiết trời Bắc Quốc nóng quá nên hắn bị ấm đầu, nàng vẫn im lặng, vẫn giữ mặt lạnh lùng.

Hắn lại bật cười, lùi người lại một chút.

"Nhìn căn phòng này nàng có phải là nghĩ gì đó rồi đúng không?"

Đàm Nhu đáp lời hắn với vẻ hời hợt.

"Ngươi sắp thành thân rồi sao."

Tứ Vương cười tươi nhìn nàng.

"Đúng vậy."

Đàm Nhu không quan tâm hắn lấy ai, nàng cũng không muốn dây dưa với hắn, càng không muốn nói nhiều, hắn vừa dứt câu đó thì nàng đã cau có.

" Vậy thì thả ta ra đi, ta ở đây rất kỳ lạ."

Tứ Vương do dự, hắn đứng ngây ra đó, làm Đàm Nhu thấy vẻ mặt này cũng nghi ngờ hoảng sợ, Tứ Vương đi đến ghé sát mặt vào nàng, hắn mỉm cười.

" Nhìn kỹ lại thì ngươi rất xinh đẹp đó."

Đàm Nhu liền xanh mặt hỏi hắn.

" Không lẽ ngươi muốn lấy ta sao?"