Thái Tử Phi Trùng Sinh

Chương 11




16

Để ngăn Cố Yến Huân trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, Cố Yến Huân và ta đương nhiên phải bí mật gặp nhau. Nhưng bây giờ cha mẹ ta đã biết việc ta chữa trị cho huynh ấy nên thời gian có thể kéo dài từ hai canh giờ trước đó đến mỗi buổi chiều.

Nhưng ta vẫn cảm thấy thời gian ở bên huynh ấy quá ngắn ngủi. Mỗi lần phải rời đi, ta lại cảm thấy không muốn rời đi.

Đặc biệt gần đây huynh ấy rất bận việc, thường xuyên nói sau khi điều trị có việc phải về phủ, không biết huynh ấy bận việc gì, ta cũng không dám hỏi nhiều.

Dù ta rất gần huynh ấy nhưng ta luôn có ảo tưởng rằng huynh ấy đang ở rất xa, như thể huynh ấy sẽ rời đi ngay khi ta buông tay.

Chẳng trách Phó Thanh Thanh luôn nói với ta, nữ nhân khi yêu sẽ càng ngày càng nhạy cảm, lo lắng được mất, thần kinh cũng dần bất ổn.

Nhưng ở kiếp trước ta cũng không như thế này…

Sau khi tách khỏi Cố Yến Huân, ta đến tìm Phó Thanh Thanh, nhưng nàng lại phàn nàn, nói rằng mặt ta đỏ bừng, trông như thể ta đã uống thuốc chun.

Nếu như bây giờ nàng không được phong làm quý phi, ta nhất định sẽ đánh nàng lăn lộn trên mặt đất.

"Được rồi, ta không cười ngươi nữa, bắt tay vào việc thôi." Sau khi phàn nàn về ta, nàng trở nên nghiêm túc, kéo ta vào phòng nói chuyện với ca ca nàng về tình hình.

Trong những tháng gần đây, cha ta đã lôi kéo được nhiều quan binh đại thần chống lại Thái tử. Chắc chắn ông ấy đã nhận ra điều đó nên đã từ từ hành động trong hai tháng qua.

Trong ngày đại hôn của hắn, ta đã ra tay với "Tống Lăng" chính là để khiến hắn nháo loạn lên. Cha ta là tướng quân, cha Phó Thanh Thanh là Thái phó, chỉ cần chúng ta kéo thêm thừa tướng về phía ta, thì Thái tử sẽ một thân một mình.

Lúc này, hắn ta sẽ đến nước địch để cấu kết.

Khi hắn hành động, hãy bắt hắn ngay lập tức...



Đây là kế hoạch của ta.

Vốn tưởng phải mấy năm triển khai kế hoạch này mới bắt được Thái tử, không ngờ nửa năm sau, cha ta lại nói với ta rằng người của Thái tử đã đến nước địch, đang chuẩn bị mưu phản.

Chúng ta không sợ hắn mưu phản, nhưng chúng ta sợ hắn sẽ không làm gì cả.

“Cha, lần này để con đi.” Ta ôm chặt lệnh bài, trong lòng có chút chờ mong.

Sống hai kiếp, ta chưa bao giờ dẫn quân đi chinh chiến.

“Được.” Cha siết chặt tay ta vỗ nhẹ, “Bây giờ là thiên hạ của người trẻ các con.”

Nhìn mái tóc bạc trắng của cha trên thái dương, ta cảm thấy hơi nặng nề.

Hai tháng sau, Cố Yến Huân đã có thể đi lại như người bình thường, thời gian và hiệu quả vượt xa sự mong đợi của ta.

Nhưng ta cũng biết nguyên nhân lớn nhất chính là sự kiên trì của chính huynh ấy.

Bị trúng độc tám năm, huynh ấy có thể đứng dậy trở lại là một kỳ tích, bây giờ huynh ấy đi lại như người bình thường, lúc đầu chân huynh ấy chắc là đau như dao đâm.

"A Yến, chúng ta từ từ thôi, đừng vội, được không?" Ta kéo huynh ấy, muốn huynh ấy nghỉ ngơi một lúc, nhưng huynh ấy nhất quyết đi thêm hai vòng nữa và không muốn ai đỡ.

Cố Yến Huân thấy ta có chút không vui, cuối cùng cũng dừng bước, ngồi xuống cạnh ta, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn nhanh chóng trở lại bình thường, cưỡi ngựa cùng muội ngắm cảnh thôi.”

Những lời này khiến ta hoảng sợ, vì trong vài ngày nữa ta sẽ chuẩn bị ra trận. dẫn quân ra tiền tuyến phục kích trước.

Ta và huynh ấy không có cơ hội gặp lại nhau cho đến khi trận chiến kết thúc.

Ta không muốn huynh ấy lo lắng nên không nói cho huynh ấy biết, một mình ta dẫn quân.

“Bây giờ chân ngài đã khỏi rồi, không cần ta nữa à?” Trong lòng ta chua xót, ánh mắt rơi vào đôi chân thẳng tắp thon dài của huynh ấy.

Sau hơn một năm điều trị, đôi chân sưng tấy ban đầu đã trở lại bình thường và trở nên thon gọn, khi đứng dậy, khí thế càng mạnh mẽ, bắt mắt hơn.

“Cần.” Huynh ôm lấy mặt ta, nghiêm túc nói: “Chờ mọi chuyện kết thúc…”

Nhìn vào đôi mắt nóng bỏng ấy, tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

"Muội hãy gả cho ta?"

"Vâng."

Cố Yến Huân, khi ta thắng trận, ta sẽ quay lại, gả cho huynh.

Ta lao vào vòng tay huynh ấy, huynh ấy dang tay ra ôm chặt lấy ta, “Ta tưởng rằng ta sẽ không bao giờ có cơ hội cưới muội nữa, giống như ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội đứng dậy nữa”.

Lời nói của huynh ấy khiến ta cảm thấy buồn.

Ta đã bóp ch.ết mọi cơ hội của huynh ấy ở kiếp trước.

17

Một ngày trước khi dẫn quân chinh chiến, Cố Sinh Minh đã đến gặp ta. Trên tay cầm chiếc lọ nhỏ màu trắng, bảo ta hãy giao quân lệnh cho hắn, thì hắn đưa lọ thuốc giải cho ta.

Đó là thuốc giải độc cho cha mẹ ta!

"Cố Sinh Minh! Tại sao ngươi lại hạ độc cha mẹ ta?" Ta tức giận rút kiếm từ thắt lưng ra, kề vào vai hắn ta.

Trong khi ta rút kiếm, thuộc hạ thân cận nhất của hắn cũng rút kiếm.

Cố Sinh Minh mắng hắn: "Bỏ xuống."

"Thái tử..." Thị vệ chân thành nói, nhưng vẫn đứng yên.

"Đừng tưởng rằng ta không dám gi.ết ngươi!" Ta vung kiếm như muốn gi.ết hắn, nhưng hắn lại nhếch môi, không chút lo lắng nhìn ta.

Nghĩ đến những gì hắn ta đã làm với ta ở kiếp trước, nỗi căm hận trong lòng ta trở nên mãnh liệt đến mức ta muốn chém hắn ta ra thành từng mảnh.

"Tống Yên, ta không hiểu vì sao đột nhiên ngươi lại không thích ta nữa, lúc trước ngươi từng nói muốn gả cho ta, sao đột nhiên lại thay đổi?" Hắn ta đột nhiên nhìn ta với vẻ mặt giật mình.

Ta không muốn nói với hắn ta những điều vô ích này nên ta nói thẳng: “Đưa thuốc giải cho ta!”

"Trừ khi ngươi gả cho ta và giao cho ta quân lệnh, nếu không ngươi sẽ phải chứng kiến cha mẹ mình ch.ết dần ch.ết mòn."

"Cố Sinh Minh!" Ta nhịn không được, muốn trực tiếp ra tay, Đường Lật vội vàng tới chặn kiếm của ta lại, "Tống tiểu thư, Vương gia bảo ta nói cho người biết, người đừng ra tay, ngài ấy không muốn tay người bị bẩn."

Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Lật, ta chợt hiểu ra mình suýt chút nữa đã rơi vào âm mưu của Cố Sinh Minh.

Hắn ta cố tình khiêu khích ta, chỉ để ta bị thương, rồi sau đó quy hết tội lỗi cho ta, như vậy hắn có thể đổ tội cố ý sát hại lên ta, rồi lấy đi lệnh bài của ta.

Nhìn thấy Đường Lật, Cố Sinh Minh sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Người đâu!" Thị vệ bên cạnh hô lớn, vừa dứt lời, Đường Lật liền một kiếm đâm vào tim hắn, quay về phía Cố Sinh Minh nói: "Thái tử điện hạ, Vương gia của ta mời ngài đến phủ."

Cố Sinh Minh cau mày càng sâu.

Hắn ta có lẽ không ngờ rằng những người của Cố Yến Huân sẽ giúp đỡ ta.

Thực ra trong suốt một năm qua, Cố Sinh Minh đã không ít lần quấy rầy ta, hoặc là lợi dụng chuyện của Tống Lăng đến thăm ta xin lỗi, hoặc là giả vờ tình cờ gặp ta để kéo ta và cha ta về phe của mình.

Ta và cha ta không chịu khuất phục, cuối cùng hắn ta còn dọa rằng nếu bọn ta còn dám làm càn nữa, thì chắc chắn bọn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Hắn ta tưởng người ta thích là ca ca của Phó Thanh Thanh, gần đây hắn ta cũng nhắm vào Phó gia. Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng người ta thích lại là Cố Yến Huân.

Cố Sinh Minh hiển nhiên có chút hoảng sợ khi nhìn thấy Đường Lật gi.ết thuộc hạ của mình rồi mời hắn đến phủ.

"Đường Lật, là ai cho ngươi cái gan chó mà dám gi.ết người của ta!" Hắn trợn to hai mắt nhìn Đường Lật, gầm lên.

Hắn ta muốn gọi người đến hộ giá, nhưng cuối cùng hắn ta phát hiện ra rằng những người xung quanh hắn ta đã sớm bị người của Cố Yến Huân giải quyết. Bây giờ xung quanh toàn là người của Cố Yến Huân.

"Ngươi... ngươi cùng Cố Yến Huân...các ngươi..."

Đường Lật không cho hắn cơ hội mở miệng, liền đưa tay ra nói: "Thái tử điện hạ, mời đi bên này."

Ta muốn đi theo hắn ta, nhưng Đường Lật lại nhờ người trực tiếp đưa ta về phủ tướng quân. Ý tứ rất rõ ràng, Cố Yến Huân sẽ giải quyết chuyện này, không để ta can thiệp.

Ta rất sáng suốt trở về phủ tướng quân, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Ta luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, như thể có điều gì đó không đúng vậy...

Đặc biệt ngày hôm sau, khi ta vừa dẫn quân ra ngoài thì có thư từ tiền tuyến về nói rằng, nước địch không hề phái quân, hơn nữa còn đặc biệt viết thư sang, nói rằng họ rất thích nước ta, không có ý định chiến tranh với nước ta.

Câu cuối cùng còn ghi rằng: “Chúc cho tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta trường tồn”.

Ta: “…” Chẳng lẽ tin tức ta hỏi thăm mấy tháng nay là sai? Ý định Cố Sinh Minh và nước địch còn chưa nhất quán..

Hoặc có thể Cố Sinh Minh đang lừa ta, cố ý để người ta tung ra tin khiến ta mất cảnh giác, cuối cùng khiến ta mất cảnh giác.

Ta cảm thấy rằng đó có lẽ là khả năng thứ hai, sau khi làm mất lá thư, ta trực tiếp ra lệnh: “Tiếp tục tiến về phía trước!”

Tuy nhiên, lúc này Ngọc nhi đã nhanh chóng chạy tới, bảo ta quay lại.

Một kết quả bất ngờ lại xảy ra - hoàng đế băng hà.

Hoàng đế bị hoàng hậu hạ độc, Cố Yến Huân bắt được hoàng hậu ngay tại chỗ.

Cố Yến Huân cũng có bằng chứng Cố Sinh Minh mưu phản, sở dĩ nước địch không có ý định gửi quân cũng là tác phẩm của Cố Yến Huân.

Cuối cùng ta đã tìm ra vấn đề là gì.

Ta cưỡi ngựa một mạch về cung, còn chưa kịp thay quân phục, nhìn thấy Cố Yến Huân, đang lo hậu sự cho hoàng đế.

Huynh ấy đứng đó, toàn thân như bừng sáng, rạng rỡ vô cùng. Nhưng ta đột nhiên cảm thấy huynh ấy có chút kỳ lạ.

Ta đứng nhìn huynh ấy từ xa, không tiến lại gần hay nói chuyện với huynh ấy. Cho đến khi huynh ấy và các đại thần bàn xong mọi việc rồi từ từ bước về phía tôi.

"Yên nhi, thật xin lỗi vì đã không nói trước cho muội biết chuyện này. Ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy."

Ta cau mày, do dự một lúc rồi mới hỏi: “Huynh cũng có giấc mơ giống ta phải không?”

Huynh cũng trùng sinh quay lại, cho nên biết hết mọi âm mưu của Cố Sinh Minh, biết hoàng hậu sẽ gi.ết hoàng đế, cũng biết điểm yếu của nước địch là gì, biết tất cả những gì ta đã làm...

Cũng nhớ rằng kiếp trước ta đã làm tổn thương huynh ấy rất sâu sắc.

Huynh ấy không trả lời câu hỏi của ta mà đưa tay vuốt tóc ta, sau đó lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ thắt lưng đưa cho ta: “Ta lấy thuốc giải độc cho cha mẹ chúng ta từ Cố Sinh Minh.”

Cha mẹ của chúng ta...

Những lời này làm ta đau mũi.

Chẳng lẽ huynh ấy thực sự không quan tâm đến những điều ngu ngốc mà ta đã làm ở kiếp trước sao?

"Cố Yến Huân..." Ta mở miệng gọi huynh ấy với giọng nghẹn ngào.

Huynh ấy vòng tay ôm ta và nói vào tai ta: "Đó chỉ là mơ thôi, không có thật. Những gì đang xảy ra bây giờ là thật."

Chắc hẳn huynh ấy đã luôn tự an ủi mình theo cách này.

"Nói cho ta biết, muội muốn xử lý Cố Sinh Minh như thế nào?"

“Lột gân cốt…” Kiếp trước hắn đã làm những gì với ta, kiếp này ta muốn trả lại cho hắn, “Đừng để hắn ch.ết quá nhanh, ta muốn hắn sống lâu hơn một chút.”

“Được.” Huynh ấy xoa đầu ta, cười khúc khích: “Yên Nhi của chúng ta thật sự đã phân biệt được rõ ràng giữa yêu và ghét, là một tiểu tướng quân biết thù biết hận.”

Ta ngước mắt lên hỏi huynh ấy, "Còn huynh thì sao?"

Huynh ấy nhìn ta nói: “Ta cũng có một mối hận, nên ta muốn muội trả nợ bằng cả cuộc đời.”

Cổ họng ta hơi nghẹn ngào: “Được.”

(Hết)