Lạc Tuyết Y nắm lấy hai bàn tay của Thạch Tú Ngọc trong sự vui mừng, bất ngờ, không tin vào mắt mình đến giờ nàng vẫn chưa tin là Thạch Tú Ngọc vẫn còn sống, nàng rối rít hỏi: “Tú Ngọc! Tại sao muội lại ở đây vậy? Người gửi lá thư đó cho ta là muội sao?”
Thạch Tú Ngọc gật đầu, mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi đáp lại Lạc Tuyết Y: “Muội vô tình biết được tin tỷ đang tìm kiếm cách giải độc Cửu Phong Tán nên mới tìm cách vào cung để nói cho tỷ biết.”
“Là cách gì? Muội hãy mau nói cho tỷ biết đi.” Lạc Tuyết Y càng mừng rỡ khi biết Cửu Phong Tán có cách giải, như vậy là Triệu Dạ Thành được cứu rồi.
Khóe môi Thạch Tú Ngọc khẽ nhếch lên, nụ cười đắc ý nụ cười ấy được che đi bởi sự vui mừng giả tạo của nàng ta: “Theo muội được biết nếu muốn giải Cửu Phong Tán thì tỷ phải cần có lá của Liên Chi Thảo nhưng đó chỉ là một phần mà thôi, thứ quan trọng nhất đó chính là thuốc dẫn.”
“Thuốc dẫn? Là thuốc dẫn gì?” Lạc Tuyết Y nhíu chặt đôi mày, hiếu kì, thắc mắc. Thạch Tú Ngọc không nhanh không chậm nói tiếp cho nàng biết: “Thuốc dẫn đó chính là sau khi tỷ cho người trúng độc uống thuốc giải xong thì cần phải có một cô nương biết võ công để vận công truyền hết chất độc sang người của cô nương đó, nói cách khác những người biết võ công như tỷ chính là thuốc dẫn. Có lẽ cách giải này chủ thượng biết nhưng không muốn tỷ hy sinh nên mới che giấu.”
Lạc Tuyết Y cắn khóe môi suy nghĩ, cảm thấy Thạch Tú Ngọc nói đúng, chắc chắn sư phụ của nàng đã biết cách giải chỉ là không muốn nàng hy sinh mà thôi, Thạch Tú Ngọc càng đắc ý khi thấy vẻ mặt này của nàng, chắc chắn là nàng đã muốn dùng bản thân làm thuốc dẫn rồi: “Tỷ tỷ! Muội vào hoàng cung chỉ là muốn báo chuyện này cho tỷ biết mà thôi, bây giờ muội phải đi đây.”
“Muội muốn đi đâu? Sau này tỷ còn có thể gặp được muội không? Chúng ta chỉ vừa mới trùng phùng tỷ không muốn chúng ta lại phải chia xa nữa đâu.” Lạc Tuyết Y kéo tay Thạch Tú Ngọc không muốn để nàng ta rời đi.
Thạch Tú Ngọc đặt tay của mình lên tay của Lạc Tuyết Y, cười nhẹ đáp lại: “Tỷ yên tâm chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi, lúc đó chúng ta sẽ cùng Linh Linh, Lộ Lộ, Tiểu Mai và Hạ Châu ở bên nhau, không ai phải chia xa nữa.”
Lạc Tuyết Y gật gật đầu mỉm cười, nghe Thạch Tú Ngọc nói thế nàng mới buông tay để cho nàng ra rời đi, Thạch Tú Ngọc đã rời đi, nàng cũng nhanh chóng quay trở về Ôn Thành cung báo tin vui này cho Triệu Dạ Thành cùng mọi người biết.
Ôn Thành cung
Triệu Dạ Thành nhìn thấy Lạc Tuyết Y quay về liền nhanh chóng tiến về phía của nàng, nét mặt lo lắng hỏi: “Tuyết Y! Nàng đã đi đâu thế?”
Mang tâm trạng vui mừng, hạnh phúc về, nàng nắm lấy hai bàn tay của Triệu Dạ Thành nói cho chàng biết tin vui: “Dạ Thành! Chàng biết không, ta đã gặp lại muội muội kết nghĩa của mình, muội ấy biết cách giải độc Cửu Phong Tán và đã nói cho ta biết rồi, chàng được cứu rồi.”
Bọn người Linh Linh tròn mắt ngơ ngác nhìn nhau, muội muội kết nghĩa? Bọn họ nhớ Lạc Tuyết Y chỉ có một người muội muội kết nghĩa đó chính là Thạch Tú Ngọc mà nàng ta đã chết rồi cơ mà, nàng làm gì còn có muội muội kết nghĩa nào chứ. Đặng Hải, Tiêu Từ nghe nàng nói thế thì mừng rỡ, cuối cùng điện hạ của họ cũng được cứu rồi, Triệu Dạ Thành cũng rất vui mừng vì có thể ở bên nàng lâu hơn, sống những ngày tháng hạnh phúc sau này:
“Cách giải độc là như thế nào? Còn nữa, nàng từ khi nào có thêm một muội muội kết nghĩa thế? Sao từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến.”
“Cách giải độc vô cùng đơn giản đó là chỉ cần dùng lá của Liên Chi Thảo điều chế thành thuốc giải là xong.” Lạc Tuyết Y nói cho chàng biết trong sự mừng rỡ nhưng cũng có chút buồn bã, luyến tiếc bởi vì bản thân nàng sắp phải rời xa chàng rồi, nàng nhìn bọn người Lộ Lộ rồi nói tiếp: “Chắc các ngươi cũng đang rất thắc mắc người muội muội kết nghĩa đó là ai đúng không? Người đó chính là Tú Ngọc, muội ấy vẫn còn sống.”
Bốn người các nàng nhìn nhau vẻ mặt đầy sự bất ngờ, kinh ngạc, vui mừng, chỉ trong một ngày mà bọn họ nhận được hai tin vui thật khiến cho tâm trạng ai nấy đều phấn khởi, vui vẻ. Triệu Dạ Thành kéo nàng ngồi xuống, không nhanh không chậm cất giọng hỏi nàng: “Tuyết Y! Bây giờ chúng ta đã biết cách giải nhưng còn Liên Chi Thảo thì sao? Liên Chi Thảo là thảo dược vô cùng quý hiếm nàng biết nó ở đâu sao?”
Nàng gật nhẹ đầu nói với chàng: “Tử Tình Sơn có Liên Chi Thảo, ta sẽ đến đó lấy Liên Chi Thảo về cho chàng.”
“Không được, ta không cho phép nàng mạo hiểm như thế, Tử Tình Sơn là nơi nào đâu phải nàng không biết.” Triệu Dạ Thành vừa nghe Lạc Tuyết Y nói thế liền phản đối không cho nàng đến Tử Tình Sơn, chàng không muốn nàng vì chàng mà mạo hiểm như thế.
Lạc Tuyết Y đặt bàn tay mình lên bàn tay của Triệu Dạ Thành, mỉm cười nhìn chàng: “Chàng yên tâm sẽ không có chuyện gì đâu, ta sẽ dùng Tửu Sinh Cơ để trao đổi với Lăng Tử Phong, chắc chàng cũng đã từng nghe đến việc Tửu Sinh Cơ và Liên Chi Thảo nếu kết hợp với nhau sẽ tạo ra một loại thuốc, người uống thuốc đó vào sẽ bách độc bất xâm, có thể giải được bất cứ loại độc nào mà Lăng Tử Phong không chỉ có duy nhất một cây Liên Chi Thảo nên ta chắc chắn hắn sẽ đồng ý trao đổi.”
Nghe nàng nói như thế trong lòng chàng cũng an tâm phần nào: “Đến lúc đó ta sẽ cùng nàng đi đến Tử Tình Sơn, chỉ như vậy ta mới an tâm.”
Lạc Tuyết Y gật đầu đồng ý với Triệu Dạ Thành, trước khi giải độc cho chàng nàng phải trả thù và tra rõ chuyện tại sao chàng lại bị trúng độc, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Lăng Tử Phong, cho dù có thế nào nàng cũng bắt hắn phải trả giá.