Trời vừa sáng, Lạc Tuyết Y đã không thấy Triệu Dạ Thành đâu nàng ngồi dậy, bọn người Linh Linh bước vào, Tiểu Mai mang chậu nước đến cho Lạc Tuyết Y rửa mặt, rửa mặt xong nàng cất giọng hỏi: “Đại hoàng tử đi đâu các ngươi có biết không?”
Bọn người Hạ Châu nhìn nhau lắc đầu, bốn người các nàng thay y phục cho Lạc Tuyết Y, vừa thay Lộ Lộ vừa lên tiếng nói với Lạc Tuyết Y: “Tiểu thư! Độc Cửu Phong Tán chỉ có Hoa Linh Sơn và Tử Tình Sơn là biết về loại độc này, hơn nữa chủ thượng cũng đã từng nói Cửu Phong Tán là do Lăng Tử Phong tạo ra nói như thế chẳng phải người hạ độc đại hoàng tử là Lăng Tử Phong sao? Thuộc hạ biết tiểu thư ắt đã đoán được điều này nhưng tại sao người lại không hề tìm đến hỏi tội Lăng Tử Phong?” Lộ Lộ thật sự rất tò mò hiếu kỳ, đây không giống là tính cách của Lạc Tuyết Y chút nào.
Lạc Tuyết Y từ từ đi đến bàn trang điểm, nàng ngồi xuống nhìn vào gương, ánh mắt sắc lạnh không nhanh không chậm đáp lại: “Tất nhiên là ta sẽ không bỏ qua chuyện này nhưng việc quan trọng trước mắt chính là tìm cách giải độc cho Dạ Thành.”
Từ bên ngoài Triệu Dạ Thành bước vào, đi phía sau là Đặng Hải và Tiêu Từ, Lạc Tuyết Y đứng dậy đôi mắt mở to khi thấy Triệu Dạ Thành cùng Đặng Hải, Tiêu Từ đặt những đĩa thức ăn xuống bàn. Triệu Dạ Thành kéo nàng ngồi xuống ghế, vui vẻ, mong chờ nói: “Tuyết Y! Nàng hãy thử nếm xem có vừa miệng không, những món này đều là do ta đích thân nấu cho nàng đấy.”
“Chàng nấu?” Lạc Tuyết Y trợn mắt kinh ngạc, ánh mắt đầy nghi hoặc, chàng biết nấu ăn sao? Đại hoàng tử cao ngạo như chàng lại xuống bếp nấu ăn?
Triệu Dạ Thành gật nhẹ đầu, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, sững sốt của Lạc Tuyết Y chàng không khỏi bật cười, biểu cảm như thế chàng chưa từng nhìn thấy trên mặt của nàng. Tiêu Từ đứng bên cạnh Triệu Dạ Thành cung kính lên tiếng: “Đại hoàng tử phi! Người không biết đó thôi những lúc người không có ở đây điện hạ đều đến Ngự Thiện Phòng học nấu ăn nói là muốn nấu cho người ăn.”
Lạc Tuyết Y mỉm cười nhìn Triệu Dạ Thành, nàng cầm đũa lên gấp thức ăn, ánh mắt của chàng đầy mong chờ, hy vọng, nàng cười tươi, gật nhẹ đầu nói: “Rất ngon, không ngờ tài nghệ nấu nướng của chàng lại giỏi như thế đấy.”
Triệu Dạ Thành thấy Lạc Tuyết Y vui như thế chàng cũng vui theo, chàng mong mỗi ngày nàng đều vui vẻ, tươi cười rạng rỡ như thế.
Tiết Vũ Điệp rời khỏi hoàng cung đi đến rừng trúc tìm Thạch Tú Ngọc, Thạch Tú Ngọc đã đoán trước được Tiết Vũ Điệp sẽ đến tìm nên đã đứng đợi, vừa thấy nàng ta đến Thạch Tú Ngọc liền lên tiếng nói:
“Sao rồi? Có hoàn thành điều kiện mà ta đã đưa ra không?”
“Không, cô có thể ra điều kiện khác được không? Điều kiện mà cô đưa ra quá khó, ta suýt mất mạng dưới tay của Lạc Tuyết Y rồi.” Tiết Vũ Điệp lắc đầu, trong lòng hy vọng Thạch Tú Ngọc sẽ đưa ra một điều kiện khác dễ hơn.
Thạch Tú Ngọc đứng tựa lưng vào một cây trúc gần đó, nhếch môi cười nhìn Tiết Vũ Điệp: “Không có điều kiện khác, ta đưa ra điều kiện như thế là để cho cô biết muốn giết chết Lạc Tuyết Y nó còn khó hơn gấp mấy lần nữa.”
“Nếu nói như vậy chẳng lẽ cô không thể làm gì được Lạc Tuyết Y hay sao? Cứ để cho cô ta bước lên vị trí thái tử phi như thế à?” Tiết Vũ Điệp trợn mắt, khẩn trương, lo lắng, cho dù có thế nào cũng không thể Lạc Tuyết Y ngồi lên vị trí thái tử phi được, vị trí đó phải là của nàng ta.
Thạch Tú Ngọc khẽ lắc đầu nở một nụ cười gian xảo: “Cô yên tâm vị trí thái tử phi sớm muộn gì cũng thuộc về cô thôi, trong vòng nửa năm Lạc Tuyết Y sẽ chết mà không cần tôi động thủ lúc đó cô thuận lợi ngồi lên vị trí mà cô mong muốn, tôi cũng đạt được mục đích của mình.”
“Thật sao?” Tiết Vũ Điệp chau mày nghi ngờ, chẳng phải lúc nãy đã nói là khó có thể giết chết Lạc Tuyết Y sao? Sao bây giờ lại nói trong vòng nửa năm Lạc Tuyết Y sẽ chết chứ? Thạch Tú Ngọc nhướng mày nhếch mép cười: “Đến lúc đó cô sẽ biết thôi, bây giờ ta có việc phải đi đây.”
Vừa nói dứt câu Thạch Tú Ngọc biến mất ngay lập tức, Tiết Vũ Điệp không tin cũng phải tin lời của Thạch Tú Ngọc nói, nàng ta quay về hoàng cung chờ đợi tin tốt.
Hoàng cung, Ôn Thành cung
Lạc Tuyết Y đang đọc sách với hy vọng có thể tìm được cách giải độc Cửu Phong Tán, đột nhiên từ đâu có một mũi tên lao đến, nàng nhanh nhẹn né tránh, mũi tên ghim thẳng vào cái cây gần đó, Lạc Tuyết Y nhìn thấy trên mũi tên còn có một tờ giấy nàng đứng dậy tiến đến rút ra xem, bút tích trên tờ giấy nàng cảm thấy rất quen thuộc, trên đó viết nếu muốn biết cách giải Cửu Phong Tán thì hãy đi đến lãnh cung, vừa đọc xong nàng ngay lập tức đi đến lãnh cung.
Lãnh cung
Lạc Tuyết Y đi gần đến lãnh cung thì nhìn thấy có bóng đen lướt ngang qua, nàng đuổi theo tới một căn phòng cũ kĩ đầy mạng nhện, vừa bước vào cánh cửa liền đóng lại ngay lập tức, giật mình quay người lại nàng nắm chặt Tuyệt Tình Kiếm trong tay, hét lớn: “Ngươi là ai? Hãy mau ra đây cho ta.”
Nghe tiếng động phát ra từ phía sau mình, Lạc Tuyết Y quay người nhìn, đôi mắt nàng trợn ngược lên đầy kinh ngạc, sững sốt khi nhìn thấy Thạch Tú Ngọc, Thạch Tú Ngọc mỉm cười không nhanh không chậm cất giọng nói: “Tỷ muội tốt, ta trở về rồi.”
Lạc Tuyết Y vui mừng, xúc động bước nhanh đến ôm chầm lấy Thạch Tú Ngọc: “Muội còn sống? Ta không nằm mơ đó chứ? Muội thật sự còn sống, thật tốt quá rồi.”