Ôn Thành cung
Trời mới vừa sáng, Hạ Châu hớt hãi chạy từ bên ngoài vào Ôn Thành cung, gõ cửa gọi Lạc Tuyết Y:"Tiểu thư! Tiểu thư!"
"Có chuyện gì?" Lạc Tuyết Y xuống giường tiến, đi đến mở cửa, cau mày cất giọng.
Hạ Châu thấy Triệu Dạ Thành vẫn còn ngủ say liền khẽ nói vào tai nàng:"Hắc Ngọc điện có chuyện rồi, Liễu Văn dẫn người đến tìm Tửu Sinh Cơ và Tâm Liên Hoa."
Lạc Tuyết Y nhanh chóng quay người vào trong mặc y phục, bọn người Linh Linh cũng chạy đến sau đó, bước ra nàng cất giọng:"Tiểu Mai! Ngươi hãy ở lại đây nếu như Triệu Dạ Thành hay bất kì ai hỏi đến ta thì cứ bảo ta về phủ một chuyến, còn về phía bên phủ ta sẽ cho người cho lo liệu."
"Vâng." Tiểu Mai gật đầu, cung kính đáp lại.
Lạc Tuyết Y cùng bọn người Hạ Châu nhanh chóng xuất phát quay về Hắc Ngọc điện. Tiểu Mai vừa định rời đi thì giật thót mình khi nghe tiếng của Triệu Dạ Thành:"Tiểu thư của ngươi đi đâu thế?"
Tiểu Mai quay người lại, điềm tĩnh, hành lễ rồi trả lời:"Bẩm điện hạ! Trong phủ có chuyện nên tiểu thư quay về phủ một chuyến ạ." Tại sao nàng lại không cảm nhận được Triệu Dạ Thành đứng ở phía sau chứ? Không biết Triệu Dạ Thành đã nghe được những gì rồi có biết được bí mật của tiểu thư nàng chưa?
"Ngươi đừng có nói dối, ngươi hãy mau nói thật cho ta biết Tuyết Y đi đâu? Tại sao lại phải nói dối là về phủ?" Triệu Dạ Thành trừng mắt, cất giọng với ngữ điệu điểm lạnh.
Tiểu Mai khom người, cúi đầu nhanh trí trả lời:"Xin điện hạ thứ tội, Hoa Linh Sơn đột nhiên truyền tin đến trong thư nói là có chuyện gấp nên bảo tiểu thư về Hoa Linh Sơn một chuyến, tiểu thư vì không muốn điện hạ cùng mọi người lo lắng nên mới bảo là về phủ."
"Hoa Linh Sơn xảy ra chuyện gì?" Chàng nheo mắt nghi hoặc, nghiêm giọng hỏi.
Tiểu Mai khẽ lắc đầu:"Nô tỳ không biết ạ, chuyện này chỉ có tiểu thư biết, chúng nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết."
"Bổn hoàng tử tạm thời sẽ tin ngươi nếu như ta biết ngươi có một lời giả dối thì coi chừng cái đầu của ngươi đấy." Triệu Dạ Thành quay người vào trong, trước khi vào không quên cảnh cáo Tiểu Mai.
Tiểu Mai cúi đầu cho đến khi chàng bước vào trong phòng, Tiểu Mai nhanh chóng rời đi, ra khỏi cửa liền thở mạnh một hơi, ánh mắt lúc nãy của Triệu Dạ Thành thật sự khiến cho nàng sợ chết khiếp, lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt đáng sợ như thế còn đáng sợ hơn cả Lạc Tuyết Y.
Hắc Ngọc điện
Vừa về đến, Lạc Tuyết Y đã thấy cả Hắc Ngọc điện tan hoang, một số thuộc hạ của nàng còn có của người của Tử Tình Sơn nằm chết dưới đất, nàng cùng bọn người Linh Linh bước nhanh vào trong. Tiểu Lăng cả người đầy máu me, ôm vết thương bên cánh tay chạy ra:
"Môn chủ! Bọn người của Tử Tình Sơn đột ngột xông đến đây giết người của chúng ta rồi còn đánh thuộc hạ muốn thuộc hạ nói ra nơi cất giữ Tửu Sinh Cơ và Tâm Liên Hoa. Tiểu thư! Người hãy mau kiểm tra xem Tửu Sinh Cơ và Tâm Liên Hoa còn không?"
"Vậy sao? Cái này ta phải hỏi ngươi chứ, ngươi cùng bọn chúng đã tìm ra Tửu Sinh Cơ và Tâm Liên Hoa chưa?" Lạc Tuyết Y cười lạnh, không nhanh không chậm cất giọng hỏi Tiểu Lăng.
Bọn người Hạ Châu kinh ngạc, không hiểu Lạc Tuyết Y nói gì, Tiểu Lăng nhăn nhó, ngơ ngác hỏi nàng:"Môn chủ! Người đang nói gì thế? Thuộc hạ làm sao có thể chung một bọn với người của Tử Tình Sơn được chứ."
"Đúng đó tiểu thư, Tiểu Lăng làm sao có thể là người của Tử Tình Sơn được chứ chẳng phải hắn cũng bị thương rất nặng hay sao?" Lộ Lộ vội lên tiếng, nàng nghĩ chắc Lạc Tuyết Y đã hiểu lầm Tiểu Lăng.
Lạc Tuyết Y cầm Tuyệt Tình Kiếm giơ lên cổ của Tiểu Lăng, nhếch môi cười nhạt:"Ngươi đừng có giả vờ ở đây nữa, ngươi cùng bọn người của Tử Tình Sơn diễn một vở kịch để ta tin rồi bảo ta đi kiểm tra, mục đích của ngươi chính là muốn biết ta cất giấu hai thảo dược đó ở đâu có đúng không? Lăng Tử Phong!"
Bọn người Linh Linh trợn trừng mắt kinh ngạc, sững sốt khi nghe Lạc Tuyết Y bảo Tiểu Lăng chính là Lăng Tử Phong, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lãnh lẽo, không nhanh không chậm nói tiếp:
"Ngươi có biết tại sao ta lại phát hiện ra không? Đó là bởi vì nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi phải của ngươi còn nữa ánh mắt của Lăng Tử Phong ta không thể nào quên được, một ánh mắt tràn đầy tham vọng, khát máu, vô tình mà ngươi cũng có chỉ là ngươi đang cố che giấu ánh mắt đó mà thôi chỉ cần quan sát kĩ một chút là sẽ nhận ra."
Hắn bật cười một tiếng, động tác nhanh như chớp đứng ở phía sau của Lạc Tuyết Y khống chế nàng:"Quả nhiên là tam môn chủ, thật không khiến ta phải thất vọng, không ngờ nàng lại nhớ từng đặc điểm của ta như vậy."
"Lăng Tử Phong! Ngươi hãy mau thả tiểu thư ra nếu không đừng trách bọn ta." Linh Linh, Hạ Châu, Lộ Lộ đồng loạt rút kiếm, lớn tiếng.
"Chỉ với ba người các ngươi mà muốn động thủ với ta? Không nhớ đã từng thê thảm đến mức nào sao?" Lăng Tử Phong cười khẩy, khinh thường các nàng, hắn nhìn Lạc Tuyết Y cười nhẹ:
"Thật đáng tiếc khi ta lại bị bại lộ sớm như vậy, lần sau ta sẽ quang minh chính đại đến đây để lấy Tửu Sinh Cơ và Tâm Liên Hoa, bây giờ ta không có thời gian đùa giỡn với nàng, ta phải đi đây."
Lăng Tử Phong thả Lạc Tuyết Y ra rồi nhanh chóng biến mất, ba người các nàng vội đã lấy tiểu thư của mình, Lộ Lộ ngay lập tức lên tiếng hỏi:"Tiểu thư! Người có sao không?"
Lạc Tuyết Y giận dữ, hai bàn tay siết chặt lại, nghiến răng:"Lăng Tử Phong! Ngươi dám đùa giỡn với ta ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận khi dám đùa giỡn với ta."