Ôn Thành Cung
Trời đã gần sáng, Triệu Dạ Thành khẽ mở mắt tỉnh lại, chàng nhìn thấy Lạc Tuyết Y đang chống tay ngủ gật trên bàn chàng mỉm cười, ngồi dậy bước xuống giường. Lạc Tuyết Y nghe tiếng động liền chau mày thức giấc thấy chàng đã tỉnh, nàng tiến đến cất giọng:"Vừa tỉnh chàng muốn đi đâu?"
Triệu Dạ Thành cười nhẹ không nhanh không chậm đáp lại:"Ta thấy nàng ngủ gật trên bàn nên ta muốn bế nàng lên giường ngủ."
"Không cần, bây giờ người bị thương là chàng vết thương còn chưa khỏi đừng nên xuống giường." Lạc Tuyết Y tỏa vẻ lạnh nhạt, kiểm tra vết thương của Triệu Dạ Thành.
Triệu Dạ Thành cười cười, nâng mày cất tiếng hỏi nàng:"Tuyết Y! Nàng luôn ở đây chăm sóc cho ta sao?"
"Đúng vậy, phòng của ta ta không thích người lạ vào nên mới miễn cưỡng ở đây chăm sóc chàng."
Chàng im lặng không nói gì thêm mà chỉ cong khóe môi lên cười tươi, nghe nàng nói thế thì biết nàng đã mở lòng với mình rồi.
"Ai?" Lạc Tuyết Y nghe tiếng động từ bên ngoài, vội quay người nhíu chặt đôi mày hét lớn.
Nàng bước nhanh ra ngoài xem thấy có bóng đen lướt ngang qua, nàng cầm kiếm đuổi theo bóng đen ấy, đuổi đến Ngự Hoa Viên hắc y nhân ấy dừng lại, quay người trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi là ai? Gan ngươi cũng lớn đấy dám xông vào đây." Lạc Tuyết Y cầm Tuyệt Tình Kiếm chỉa mũi kiếm vào hắc y nhân, nét mặt lạnh như băng.
"Lâu rồi không gặp, tam môn chủ vẫn lạnh lùng như vậy." Hắc y nhân bình thản chậm rãi đáp lại.
Lạc Tuyết Y nhíu mày nghi hoặc, người này biết nàng là tam môn chủ? Nàng trừng mắt, lãnh đạm lớn tiếng:"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là với cơ thể hiện tại của tam môn chủ đây muốn đánh nhau e là hơi khó đấy."
"Vậy thì thử xem." Lạc Tuyết Y cầm Tuyệt Tình Kiếm lao về phía hắc y nhân, dáng vẻ đầy lạnh lùng, kiêu ngạo.
Nàng trợn mắt kinh ngạc khi thấy võ công của hắc y nhân vô cùng cao cường, dường như sắp ngang ngửa thực lực của nàng, Triệu Dạ Thành chạy đến giúp nàng một tay, tuy cả hai người đều bị thương nhưng vẫn dư sức đánh bại hắc y nhân.
Cảm thấy tình hình không ổn, hắc y nhân nhanh chóng chạy đi, Lạc Tuyết Y vừa định đuổi theo thì thấy vết thương của Triệu Dạ Thành đang chảy máu, nàng vội dìu chàng vào trong phòng băng bó lại vết thương.
Vừa băng bó nàng vừa cau mày trách móc:"Ta đâu có bảo chàng ra giúp đâu chứ, chàng xem, vết thương lại bị chảy máu rồi này."
Triệu Dạ Thành không nói gì, ngồi im cho Lạc Tuyết Y băng bó, đột nhiên nàng nhớ đến cuộc nói chuyện lúc nãy, nàng nheo mắt hỏi chàng:
"Triệu Dạ Thành! Lúc nãy chàng đã nghe gì rồi?"
"Nghe gì chứ? Lúc ta đến thấy nàng đang đánh với hắc y nhân thì ta xông đến giúp thôi, không nghe gì cả." Triệu Dạ Thành lắc đầu trả lời, thấy nàng đột nhiên hỏi như thế, chàng nheo mắt nghi ngờ hỏi:"Nàng có biết hắc y nhân đó sao?"
"Không, nhưng ta cứ cảm giác hắc y nhân đó rất quen thuộc, cô ta biết ta biết rõ là đằng khác." Lạc Tuyết Y khẽ lắc đầu đáp, nàng rất muốn biết hắc y nhân đó là ai?
"Nàng yên tâm ta sẽ cho người điều tra chuyện này."
Hắc y nhân chạy ra ngoài thành, tháo khăn che mặt xuống, hắc y nhân ấy không ai khác chính là Thạch Tú Ngọc, nàng ta tức giận, hậm hực nói:
"Không ngờ Lạc Vô Tâm bị thương nặng mà còn có thể đánh được như thế."
"Như vậy mới xứng với danh xưng tam môn chủ của Hắc Ngọc điện chứ." Một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên trong không gian yên tĩnh khiến cho Thạch Tú Ngọc giật mình, hoảng hốt.
Lăng Tử Phong xuất hiện từ phía sau của Thạch Tú Ngọc, dáng vẻ phong lưu, khóe môi nhếch lên cười gian tà. Thạch Tú Ngọc nhíu đôi mày lại cất, ngữ điệu điểm lạnh hỏi:
"Lăng Tử Phong? Tại sao ngươi lại ở đây? Chuyện của ta đừng có mà xen vào, nếu không..."
Lăng Tử Phong nhìn Thạch Tú Ngọc với ánh mắt sắc lạnh, nâng mày không nhanh không chậm hỏi:"Nếu không thì sao? Ngươi sẽ giết ta sao? Ngươi có bản lĩnh động đến ta? Ta thấy ngươi chưa kịp động đến y phục của ta thì đã bị ta giết chết lúc nào không hay rồi."
Thạch Tú Ngọc biết mình không phải là đối thủ của Lăng Tử Phong nên cố gắng giữ mồm giữ miệng, không động đến hắn:"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ta chẳng muốn gì cả, ta chỉ muốn xem kịch hay thôi. Thạch Tú Ngọc không ngờ mạng cô lớn thật đó, cứ ngỡ là đã chết rồi ai ngờ ba năm sau lại xuất hiện, cô hận Lạc Tuyết Y đến như vậy sao?"
"Ông trời thương xót ta cho ta cơ hội sống sót để quay trở lại trả thù cô ta, ta hận cô ta đến xương tủy, hận không thể phanh thây cô ta ra thành trăm mảnh." Thạch Tú Ngọc nhớ lại mối hận ba năm trước, ánh mắt giận dữ, hừng hực ngọn lửa hận thù.
Lăng Tử Phong nhếch môi gật gù, trong lòng mong chờ xem màn kịch hay này, tỷ muội tốt bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung.