Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh

Chương 20: Thích Khách Y Phục Màu Đỏ




Triệu Dạ Thành bước vào trong phòng cùng Lạc Tuyết Y, thấy nàng im lặng không nói gì chàng nheo mắt hỏi nàng:

"Nàng không muốn ta giết chết Kim Thế Tài sao?"

Lạc Tuyết Y ngồi xuống ghế khẽ gật gù nhìn chàng, bình thản đáp lại:

"Giết sớm quá không còn vui nữa ta còn muốn xem hắn sẽ làm gì ta nữa rồi ta sẽ tự tay xử lý hắn."

Triệu Dạ Thành bật cười:"Một lát nữa chúng ta phải xuất phát rồi ta và nàng đi dạo một chút đi."

Lạc Tuyết thẳng thắn từ chối:"Không! Ta không muốn đi đâu ngươi đi đi."

Triệu Dạ Thành nhìn nàng cúi người nói khẽ vào tai của nàng:

"Nàng nên nhớ rằng phụ hoàng và mẫu hậu có sắp xếp tai mắt đi theo chúng ta nếu chúng ta không hòa hợp với nhau thì sẽ không sớm được quay trở về hoàng cung đâu. Không chừng bây giờ bên ngoài đã có người nghe lén chúng ta nói chuyện rồi."

Lạc Tuyết Y nửa tin nửa ngờ đáp lại:"Nếu có người nghe lén bên ngoài ta phải cảm nhận được chứ?"

"Bọn họ toàn là những cao thủ đại nội nếu như dễ dàng bị phát hiện ra thì chẳng phải sẽ giống như phế vật sao?"

Lạc Tuyết Y hít một hơi, đứng dậy cất giọng:"Được rồi! Ta sẽ đi dạo với ngươi. Đi thôi!"

Triệu Dạ Thành cười nhẹ đi theo phía sau của nàng, bước ra ngoài gặp bọn người Đặng Hải và Tiểu Mai Triệu Dạ Thành ra lệnh:

"Các ngươi ở đây đi không cần đi theo đâu, ở đây các ngươi hãy thu xếp mọi thứ khi bọn ta về là sẽ đi ngay."

Tiêu Từ và Đặng Hải thì ngay lập tức tuân lệnh còn bọn người Linh Linh thì nhìn nàng muốn hỏi ý của nàng, Lạc Tuyết Y nhìn bọn họ khẽ gật đầu rồi nàng cùng Triệu Dạ Thành đi dạo phố.

"Bà chủ! Tôi mua bốn cây trâm này." Lạc Tuyết Y cầm bốn cây trâm lên đưa cho bà chủ.

Mua xong bốn cây trâm nàng quay trở về, Triệu Dạ Thành nhanh chóng cầm một cây trâm bằng ngọc lên rồi đưa ngân lượng cho bà chủ vội vàng đuổi theo nàng, vừa đuổi theo chàng vừa cất cây trâm vào bên trong người.

Tất cả mọi thứ đã xong, mọi người cùng nhau lên xe ngựa và rời khỏi trấn, trên xe ngựa Lạc Tuyết Y cầm bốn cây trâm đưa cho bọn người Linh Linh bọn họ vui vẻ nhận lấy.

Đang trên đường đi, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện rất nhiều thích khách ai nấy đều mặc y phục màu đỏ như máu lao đến Triệu Dạ Thành ngay lập tức rút kiếm ra hét lớn ra lệnh:"Mau bảo vệ cho thái tử phi."

Bên trong, Lạc Tuyết Y cùng bọn người Linh Linh nghe được tiếng kiếm va chạm nhau rất chói tai, Lộ Lộ nhìn nàng cất giọng:

"Tiểu thư! Để thuộc hạ ra xem thử."

Lạc Tuyết Y khẽ gật đầu Lộ Lộ kéo màn ra xem thì nhìn thấy những người mặc y phục màu đỏ đang đánh nhau với Triệu Dạ Thành và những người khác, tất cả thuộc hạ của chàng đã đứng xung quanh bảo vệ cho nàng, những người mặc y phục đỏ dường như chỉ muốn nhắm vào nàng.

Sắc mặt của Lộ Lộ thay đổi vẻ mặt nghiêm trọng quay người lại thông báo với nàng:

"Tiểu thư! Những thích khách bên ngoài đều là người của Hắc Ngọc điện điều quan trọng hơn là bọn họ dường như là đang nhằm vào tiểu thư."

Gương mặt của Lạc Tuyết Y trở nên khó coi, lạnh lẽo tựa như băng nàng không nói gì chỉ bước ra ngoài, bọn người Hạ Châu cũng nhanh bước xuống theo nàng.

"Dừng lại!" Lạc Tuyết Y đáng sợ hơn bao giờ hết, lạnh lùng phun ra hai chữ.

Tiếng va chạm của kiếm đã dừng lại sau tiếng nói của nàng, những người mặc y phục màu đỏ vừa nhìn thấy nàng thì kinh hãi không thôi, tay cầm kiếm run rẩy không dám nhìn thẳng vào nàng, nhìn sắc mặt của nàng ai nấy đều dễ dàng nhận ra nàng đang rất phẫn nộ, cơn thịnh nộ của nàng khó mà dập tắt.

Cả người của Lạc Tuyết Y tỏa ra khí lạnh nó lạnh muốn thấu xương, nàng đáng sợ phun ra một chữ:"CÚT!"

Ngay lập tức những thuộc hạ của nàng biến mất trong chớp mắt khiến cho Triệu Dạ Thành cùng những người khác không hiểu chuyện gì, nàng đưa mắt sang nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai hiểu ý liền biến mất ngay sau đó.

Triệu Dạ Thành đi đến gần nàng ánh mắt đầy nghi hoặc, tò mò:

"Tại sao bọn họ lại sợ nàng đến như vậy? Nàng vừa ra lệnh là bọn họ sợ hãi biến mất ngay, nàng và những người đó có quan hệ gì? Tại sao lại truy sát chúng ta?"

Lạc Tuyết Y ngồi bên ngoài xe ngựa lạnh nhạt cất giọng:

"Lát nữa Tiểu Mai quay về thì sẽ biết thôi."