Cái chết của Kim Thế Tài gây xôn xao khắp cả trấn có rất nhiều người hả dạ, vui vẻ khi Kim Thế Tài chết. Lạc Tuyết Y đang cùng Triệu Dạ Thành nói chuyện với Ái lão gia người mà đã cho hai người ở nhờ thì quan huyện Kim Thế Nhân dẫn binh lính xông vào bên trong vây bắt lấy Lạc Tuyết Y.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, Kim Thế Nhân chắp tay phía sau bước vào ánh mắt như muốn giết chết nàng, Lạc Tuyết Y nhìn bọn họ lạnh giọng hỏi:
"Các ngươi làm vậy là có ý gì? Tại sao lại vây bắt ta?"
Kim Thế Nhân đôi mắt đỏ ngầu quát lớn:
"Ngươi còn dám hỏi nữa sao? Ngươi giết chết con trai của ta mà ngươi còn dám hỏi mấy câu này nữa sao?"
"Con trai của ngươi? Con trai của ngươi là ai chứ? Con trai ngươi chết thì liên quan gì đến ta?" Lạc Tuyết Y nheo mắt lại hỏi.
"Con trai của ta là Kim Thế Tài nó đã chết vào tối hôm qua chắc chắn là ngươi đã giết chết nó." Kim Thế Nhân khẳng định nàng chính là hung thủ giết chết Kim Thế Tài con trai của ông ta.
Lộ Lộ tức giận rút kiếm ra chỉa thẳng vào Kim Thế Nhân nói lớn:
"Ngươi có bằng chứng gì mà dám vu oan tiểu thư của bọn ta, ta nói cho ngươi biết tốt nhất là ngươi đùng có đắc tội với tiểu thư của bọn ta nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Kim Thế Nhân không biết sợ là gì sự căm thù đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của ông ta, Kim Thế Nhân quát lớn với giọng điệu căm phẫn:
"Bằng chứng chính là ngày hôm qua các ngươi cãi và đánh nhau với con trai của ta."
Tiểu Mai vừa mở miệng lên nói thì đã bị giọng nói của Triệu Dạ Thành cản lại, Triệu Dạ Thành cười nhạt thản nhiên nói:
"Con trai của ông là do ta giết người ông nên tìm không phải là họ mà là tôi mới đúng."
Ái lão gia cùng tất cả mọi người đều hướng mắt về phía của Triệu Dạ Thành, Kim Thế Nhân nghiếng răng bước đến đứng đối diện với chàng cất giọng hỏi:
"Con trai ta và ngươi không thù không oán tại sao ngươi lại ra tay giết chết con trai của ta?"
Triệu Dạ Thành khẽ nhếch môi ung dung đáp lại:
"Ai bảo là không thù không oán chứ? Con trai của ngươi dám trêu ghẹo thê tử của ta như vậy mà bảo không thù không oán sao? Ta nói cho ngươi biết bất cứ ai đụng đến thê tử của ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Vừa nói cả ngươi chàng tỏa ra sự nguy hiểm, lạnh lẽo khiến cho Ái lão gia cùng với Kim Thế Nhân và binh lính lạnh toát người, sợ hãi.
Km Thế Nhân vừa sợ hãi vừa giận tím người:
"Người đâu! Mau bắt tất cả bọn chúng lại cho ta!"
Bọn người Tiêu Từ và Linh Linh đứng lên phía trước bảo vệ cho Triệu Dạ Thành và Lạc Tuyết Y, Đặng Hải nhìn chàng rồi cất giọng nói với Kim Thế Nhân:
"Ngươi thật to gan dám vô lễ với Thái tử và Thái tử phi."
Vừa nghe Đặng Hải nói Kim Thế Nhân cùng binh lính đứng khựng lại, Ái lão gia giật mình, kinh ngạc quay đầu sang nhìn nàng và Triệu Dạ Thành.
Kim Thế Nhân nghi hoặc không tin ông ta tiến đến gần chàng thêm vài bước nữa ngay lập tức Tiêu Từ giơ lệnh bài của chàng ra khiến cho Kim Thế Nhân hoảng sợ cùng binh lính của mình quỳ xuống, Ái lão gia cũng vội vàng quỳ xuống, Triệu Dạ Thành bước đến đứng cạnh Lạc Tuyết Y băng lãnh cất giọng:
"Người đâu! Mau giải Kim Thế Nhân vào nhà lao điều tra hết tất cả tội trạng của hắn để trị tội."
Ngay lập tức những thuộc hạ của chàng áp giải Kim Thế Nhân vào nhà lao, Lạc Tuyết Y nhìn Ái lão gia rồi cất giọng:
"Ái lão gia! Ông hãy đứng dậy đi ông đâu có tội gì đâu mà phải quỳ chứ?"
Tiểu Mai cùng Hạ Châu đi đến đỡ Ái lão gia đứng dậy, Ái lão gia vẫn cúi đầu, khúm núm trước chàng và nàng. Lạc Tuyết Y nhíu mày nhìn chàng không nói gì chỉ nhìn chàng rồi bước vào trong.