Bùi Cảnh cười khẽ, “Chuyện đó chắc là do lỗi của ta, ta đã đem con thạch sùng nàng tặng ta đặt lên giường của phụ hoàng.”
Trời đất ơi, “Hoàng thượng sẽ không vì chuyện này mà g.i.ế.c ta luôn chứ?”
Bùi Cảnh cười lớn, xoay người vùi đầu vào cổ ta, thì thầm không rõ, “Gả cho ta làm nàng chịu ủy khuất rồi.”
***
Mấy ngày liền, Bùi Cảnh ở lại Đông Cung dưỡng bệnh, bên ngoài vẫn tuyên bố Thái tử chưa tỉnh, đang nguy kịch.
Ta ngồi bên cạnh Bùi Cảnh, lật cuốn du ký, không nhịn được mà nói: “Phụ hoàng của ngài cũng thật nhẫn tâm, bao ngày rồi mà chẳng sai ai đến hỏi han gì.”
“Cha ta đã viết mấy bức thư hỏi thăm ngài rồi đó?”
Bùi Cảnh với gương mặt tái nhợt dựa vào vai ta một cách đáng thương, “Mong nhạc phụ xót thương.”
Ta tặc lưỡi lắc đầu, cha ta cũng mong ngài xót thương đừng c.h.ặ.t đ.ầ.u ông ấy đấy.
“Tri Tri, nàng có biết không?”
Bùi Cảnh chưa nói hết câu thì nội thị Cầm, người hầu bên cạnh Hoàng hậu, vội vã vào điện, nói gì đó bên tai Bùi Cảnh.
Ta thấy Bùi Cảnh nhíu chặt mày, tim ta lại bắt đầu đập liên hồi.
“Phụ hoàng lâm bệnh nặng, ta phải vào cung một chuyến.” Bùi Cảnh thì thầm vào tai ta: “Mẫu hậu đã ra tay, nàng ở lại Đông Cung, sẽ có người bảo vệ nàng.”
Chuyện cơ mật thế này cũng nói với ta? Bùi Cảnh không định đổ lỗi cho ta đấy chứ?
Nhưng tay ta nhanh hơn suy nghĩ, ta nắm lấy cổ tay Bùi Cảnh, nhẹ giọng dặn dò: “Mọi việc phải cẩn thận, giữ mạng là trên hết.”
Khi Bùi Cảnh rời đi, hắn ra lệnh đóng chặt cửa Đông Cung, cấm quân đứng gác dưới tường thành Đông Cung, tay cầm giáo đứng yên bất động.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đêm tối đen như mực, khắp điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có ánh đèn leo lét nhảy múa trên khuôn mặt.
Tề mụ mụ vội vã bước vào điện, sắc mặt hoảng hốt, “Thái tử phi, người của Tam hoàng tử đã bao vây Đông Cung, nói rằng Hoàng thượng sắp băng hà, muốn Thái tử phi vào cung.”
“Điện hạ có truyền tin gì về không?”
Tề mụ mụ lắc đầu, “Chưa thấy tin tức gì.”
“Vậy thì không đi. Tam hoàng tử làm sao biết được ta không theo điện hạ vào cung.” Ta suy nghĩ một lúc, rồi trầm giọng nói: “Hãy nói với những người bên ngoài rằng ta đã thức đêm chăm sóc Thái tử nên bị nhiễm phong hàn, không thể rời khỏi giường.”
“Ý Thái tử phi là Tam hoàng tử muốn bắt Thái tử phi để uy h.i.ế.p Thái tử sao?”
“Bên ngoài tình hình thế nào ta cũng không rõ, hiện tại chúng ta ở Đông Cung mới là an toàn nhất, mạo hiểm đến Cần Chính Điện e rằng sẽ cản trở Thái tử.” Ta chỉnh lại bấc đèn, “Ra lệnh cho người dùng khóa sắt khóa chặt cửa Đông Cung, đồng thời bịt luôn lỗ khóa.”
“Thái tử phi, họ đang b.ắ.n tên lửa vào sân.” Vệ binh của Bùi Cảnh tiến vào báo, “Thái tử phi có muốn tránh đi không?”
“Xem ra Tam hoàng tử đã đến đường cùng, muốn liều mạng một phen. Hãy đến hậu viện bảo Quý Bảo Lâm cũng khóa cửa lại, đừng để xảy ra án mạng.” Ta cố gắng giữ bình tĩnh, “Chiếc túi thơm ta từng thêu cho Thái tử đâu rồi? Hãy cử người chui qua lỗ chó ở tường thấp của Đông Cung, mang đến cho Lâm Du ở nhà họ Lâm, biểu ca ta nhận ra tay nghề thêu của ta, bảo hắn điều động người từ Bộ Binh, nói rằng Tam hoàng tử đã phản loạn, muốn nhân cơ hội này diệt trừ Hoàng thượng và Thái tử.”
“Thượng thư Bộ Binh có đến không?”
“Có thể, con gái của Thượng thư Bộ Binh Kỷ Lễ vẫn đang ở trong Đông Cung, ta từng thấy thư từ giữa Thái tử và Kỷ Lễ trong thư phòng của điện hạ.” Ta nhìn ngọn lửa ngày càng lớn, trầm giọng nói: “Gần đây, Thái tử làm rùm beng chuyện ban hôn cho biểu ca ta, Kỷ Lễ nhận ra biểu ca ta.”
Tiếng đao kiếm va chạm lẫn với tiếng la hét vang vọng khắp Đông Cung, lòng người hoang mang, ta cầm cuốn sách trên tay mà không lật nổi trang nào.
“Thái tử phi, phía trước truyền tin nói rằng những người bao vây chúng ta đã bị bắt hết rồi.” Tề mụ mụ không còn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, vui mừng đến rơi nước mắt: “Thái tử điện hạ đã trở về.”