Ta hoang mang gật đầu, “Ta hiểu rồi, ta đã sai người đi mời Hoàng hậu.”
Khi Hoàng hậu đến, Nghiên Hoa Các đã được bảo vệ nghiêm ngặt, mấy vị thái y trước đó cũng bị trói lại đưa vào điện bên.
Thái y đi cùng Hoàng hậu chẩn mạch cho Bùi Cảnh xong, tất cả đều quỳ xuống, nói rằng trước đây chỉ chữa ngọn không trị gốc, để lâu ngày độc tố chưa sạch, giờ chỉ có thể dùng thuốc mạnh thử, nếu không hiệu quả, sợ rằng Bùi Cảnh sẽ phải nằm trên giường bệnh suốt đời.
Tề mụ mụ cũng vội vã vào điện, “Nương nương, nhũ mẫu thân cận của Trần Bảo Lâm đã khai rồi, bà ta là người của Hoàng thượng.”
---
Hoàng thượng? Ta bị dọa đến mức đứng ngẩn ra không biết phải phản ứng thế nào, Hoàng thượng định trở mặt sao?
Hoàng hậu vốn hiền lành nay quét sạch ấm chén trên bàn xuống đất, “Hoàng đế thật là giỏi, ngay cả ta cũng bị lừa. Chẳng trách mấy ngày nay hắn liên tục bắt bẻ ta, hắn muốn g.i.ế.c Cảnh Nhi của ta để dọn đường cho Tam hoàng tử!”
Hoàng hậu lạnh mặt bảo các thái y dốc hết sức, rồi quay lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, “Đứa trẻ ngoan, may mà con phát hiện sớm, ta phải về cung ổn định tên cẩu Hoàng đế kia, Cảnh Nhi giao lại cho con, ta để lại ba mươi tinh binh cho con sai khiến.”
Bùi Cảnh uống xong thuốc mới, nôn ba lần, lại còn bị các thái y chích m.á.u nửa chậu.
Cả điện tràn ngập mùi m.á.u tanh, ta quá mệt mỏi, đá giày ra rồi nằm xuống bên cạnh Bùi Cảnh, vừa chạm gối đã cảm thấy toàn thân đau nhức như bị đá nghiền nát.
“Bùi Cảnh, nếu ngài không qua khỏi, ta có phải tuẫn táng theo ngài không? Ta nói cho ngài biết ta là người rất sợ chết, đến lúc đó ta e là sẽ bỏ ngài mà trốn cùng cha ta.”
“Đi Giang Nam đi, Giang Nam bốn mùa như xuân, mỹ nam cũng nhiều.” Ta thở dài một hơi, “Nhưng nếu chạy không thoát thì sao đây?”
“Không cần chạy đâu, nếu ta chết, nàng sẽ được phong làm Vương phi, bổng lộc mỗi tháng vẫn giữ nguyên.”
“Hả? Thế thì tốt quá, ta còn tưởng…” Ta chợt hiểu ra, nhìn lông mi Bùi Cảnh khẽ rung động, liền hét to: “Người đâu, người đâu, điện hạ tỉnh rồi.”
Các thái y đổ xô vào, nói rằng tỉnh lại là tốt rồi, liều lượng thuốc có thể giảm một nửa, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.
Bùi Cảnh đưa tay nắm lấy đầu ngón tay ta, “Tri Tri, nàng hát cho ta nghe một bài đi, ta không ngủ được.”
“Điện hạ, thần thiếp không biết hát.” Ta mệt đến mức mí mắt díu lại, “Để thần thiếp đọc thơ cho ngài nghe nhé.”
“Tri Tri, sao nàng vẫn chưa học được cách hát?”
Ta vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, mơ màng buồn ngủ, “Điện hạ sao biết được?”
“Khi nàng còn nhỏ, nàng theo cha đến Hàn Lâm Viện, đã từng chơi trò gia đình với ta, gọi ta là tướng công, bắt ta ăn cơm nàng làm từ cỏ.”
Ta mơ hồ nhớ lại, mẹ ta mất sớm, trong phủ chỉ còn một bà v.ú già bị mù, cha ta không yên tâm nên mang ta theo bên mình.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Cơn buồn ngủ của ta tỉnh hẳn, ta thử hỏi: “Ca béo phải không?”
Bùi Cảnh cười gật đầu, “Ta đã ăn cỏ từ tay nàng, tối đó liền sốt cao không ngừng, nên hôm sau mới không đến tìm nàng chơi.”
Ăn cỏ của ta mà sốt cao? Ta đã nói rồi, nằm đây không làm gì lại bắt ta hát hò, người còn chưa khỏe mà đã bắt đầu tính chuyện cũ rồi?
Ta bật khỏi giường, định quỳ xuống đất, sợ nếu quỳ trễ thì đầu cha ta sẽ không còn nguyên vẹn.
“Thần thiếp thật sự không biết đó là điện hạ, nếu biết thì làm sao dám cho điện hạ ăn cỏ chứ?”
Bùi Cảnh dang tay ôm chặt lấy ta vào lòng, “Sợ gì chứ? Ta đâu có ăn thịt nàng, ta chỉ muốn hỏi sao sau đó nàng không đến Hàn Lâm Viện nữa?”
Ta thở dài một hơi, “Cha ta sau đó bị phạt mất nửa năm bổng lộc, nội thị trong cung nói ta xúc phạm quý nhân.”