54
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, tôi hỏi anh: "Nếu mẹ anh không thừa nhận em, nói anh không ly hôn với em thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, còn khóa thẻ tín dụng của anh, anh mất đi sự nghiệp, vậy anh phải làm sao? Anh sẽ quay về, hay là ở bên em?"
Anh vừa lái xe vừa thản nhiên nói: "Anh sẽ nhảy lầu tự tử, nói với mẹ anh rằng, đây là minh chứng cho tình yêu của anh."
Tôi lập tức tưởng tượng đến cảnh anh thật sự vì tôi mà nhảy lầu, bỗng chốc cảm thấy thật lãng mạn.
"Trước khi c.h.ế.t, anh phải nói: 'Tạm biệt em, Diệp Nam Gia, tình yêu của đời anh'."
Anh rùng mình một cái, ra vẻ mặt không chịu nổi. Tôi lại hỏi anh: "Mẹ anh không có ý kiến gì sao? Ý em là chuyện chúng ta kết hôn ấy."
"Bà ấy sống với em, hay là anh sống với em? Bà ấy nên học cách buông tay, không học được cũng không sao, anh sẽ nói với bà ấy, bà ấy cứ lo cho cậu con trai bảo bối của bà ấy là được rồi, anh không cần bà ấy phải nhọc lòng."
"Nói đến chuyện này, em vẫn chưa gặp em chồng tương lai đâu nhỉ, lúc trước là vì cậu ấy mới có chúng ta ngày hôm nay đấy."
Anh liếc nhìn tôi một cái, không nói gì. Thế nhưng, tôi cảm thấy, tình cảm của anh và em trai anh chắc là không được tốt cho lắm. Bởi vì trong những gia đình có hai con, đứa con lớn thường là đứa bị ghẻ lạnh.
Điều này khiến tôi có chút lo lắng về vấn đề sinh con sau này.
55
Để nhanh chóng tốt nghiệp, trở về nước, ngày nào tôi cũng phải học rất nhiều thứ. Ngày tháng trôi qua thật sự rất bận rộn và phong phú.
Cho đến khi anh lại đến "thăm nuôi".
Anh giật mình, hỏi tôi: "Diệp Nam Gia, sao em lại béo lên nhiều như vậy?"
Tôi cũng giật mình: "Em không béo! Chúng ta mới kết hôn bao lâu, anh đã bắt đầu chê bai em rồi sao? Em còn chưa nói anh râu ria xồm xoàm kia kìa!"
Chuyện này, dọc đường chúng tôi về nhà vẫn luôn cãi nhau. Anh nói anh chỉ nói sự thật, còn tôi lại đang công kích cá nhân.
Tôi nói anh chính là "bới lông tìm vết", tôi vốn dĩ không muốn nói anh râu ria xồm xoàm.
Bởi vì là mùa đông, vừa về đến nhà, tôi lập tức cởi áo khoác, đi đến soi gương. Không thể không thừa nhận, đúng là có hơi béo lên thật.
Tôi véo véo vào phần thịt trên người, nói: "Nhất định là do ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi, anh đâu biết mỗi ngày em học tập, tiêu hao nhiều năng lượng đến mức nào." Anh nhìn eo tôi, hỏi: "Chẳng lẽ em mang thai rồi?"
Tôi vội vàng đi kiểm tra, thì ra là thật.
Hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa, ai cũng không nói lời nào, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau, anh nói: "Hay là em bảo lưu kết quả học tập trước?"
"Tại sao?"
"Bảo lưu kết quả, em về nước, anh chăm sóc em."
"Sao không phải là anh nghỉ việc trước?"
56
Nửa tháng sau, anh thật sự tạm dừng công việc. Bạn học của tôi nghe nói có người nhà đến theo học cùng để tiện chăm sóc, đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì người nhà là nữ đến "bồi đọc" thì rất nhiều.
Người nhà là nam đến "bồi đọc", phần lớn đều bị cho là không có tiền đồ, ăn bám vợ.
Hơn nữa, bọn họ luôn muốn đến chỗ tôi ăn chực, xem thử người "ăn bám vợ" này là người như thế nào.
Sau khi Thẩm Tại Châu nấu cơm cho hơn mười người ăn hai lần, anh nói với tôi: "Lần sau em còn dẫn người về ăn cơm nữa, em cũng đừng về nhà nữa."
Tôi cũng rất áy náy, thế nhưng tôi hiểu rõ cảm giác thèm muốn đồ ăn quê nhà của du học sinh. Thế nhưng, tôi vẫn không dám nói "không" với Thẩm Tại Châu.
Bây giờ, anh phải làm việc từ xa. Nói chung, anh ở lại nước ngoài vẫn là tốt hơn. Thế nhưng, chúng tôi cảm thấy, hình như hai chúng tôi vẫn tính toán sai một chuyện.
Chúng tôi luôn cho rằng mang thai chính là phải cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng không ngờ, thử thách gian nan nhất lại là sau khi sinh con.
Anh nhìn đứa trẻ sơ sinh màu hồng phấn trong nôi với ánh mắt trầm tĩnh.
Anh nói: "Anh không ngờ con bé lại nhỏ như vậy."
Tôi nói: "Em cũng vậy, lúc trước em còn tưởng sẽ sinh ra một đứa bé 8 tuổi, toàn thân ướt sũng, trên đầu còn dính máu, vừa ra đời sẽ gọi mẹ, hỏi em có thể dẫn con đi chơi hay không."
Hai chúng tôi vừa dứt lời, đứa bé lập tức òa khóc. Hai chúng tôi đồng thời nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, bối rối và lo lắng trên mặt đối phương, may mà có bà v.ú đến cứu vớt chúng tôi.