Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 12




50

Cuối cùng, anh vẫn đồng ý cho tôi vào nhà. Chú chó hoang kia bị đuổi ra ngoài.

Nhà anh sạch sẽ, gọn gàng vô cùng, hoàn toàn khác biệt với chỗ tôi ở, đồ đạc bừa bộn khắp nơi. Tôi cảm thấy giàu có thật tốt, đi đâu cũng là nhà.

"Từ bao giờ mà anh biết nấu ăn vậy?"

Tôi ăn ngấu nghiến một hồi, hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

"Anh đến xem thử có vài người rời xa anh thì sống thê thảm đến mức nào."

Tôi đã bình tĩnh lại, hơn nữa mùi thơm của thức ăn đã xua tan hết nỗi buồn lúc ban đầu của tôi.

Tôi đắc ý nói: "Vậy thì anh phải thất vọng rồi, tuy em đã gặp rất nhiều khó khăn, nhưng những chuyện này chắc chắn không thể nào đánh bại được em."

Anh hít sâu một hơi: "Về nước với anh đi, chúng ta kết hôn ngay lập tức, em học ở đây, một mình cô đơn như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Nếu tâm hồn đã cảm thấy cô đơn, vậy thì cho dù ở đâu cũng sẽ cô đơn. Hơn nữa, lúc chúng ta sống chung cũng giống như kết hôn rồi đấy, cuộc sống như vậy, tuy em cảm thấy cũng rất cô đơn, lãng mạn, nhưng em không muốn trải qua lần thứ hai đâu."

Buổi tối, tôi không về nhà, Thẩm Tại Châu nói tôi đã ăn thức ăn của anh, phải "trả nợ" cho anh.

Sau khi kết thúc, cảm giác cô đơn lúc trước kia rốt cuộc cũng không còn tìm đến nữa, bởi vì lúc tôi tỉnh lại, anh vẫn ôm tôi thật chặt, chứ không phải giống như trước kia, cứ như thể đang bận tranh cử tổng thống vậy, mỗi lần tỉnh lại đều không thấy bóng dáng đâu nữa.

51



Thẩm Tại Châu ở lại đây năm ngày, sau đó bay về nước. Anh nói nếu anh không trở về nữa, em trai anh sẽ cho rằng mình có thể "lật trời" mất.

Ngày anh rời đi, tôi ôm chặt lấy chân anh, gào khóc thảm thiết: "Anh nhất định phải mau đến thăm em đấy, nếu không em sẽ c.h.ế.t đói mất!"

Sau khi tái hợp với Thẩm Tại Châu, tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái, cuộc sống có động lực hơn rất nhiều.

Tôi chăm chỉ học tập, muốn nhanh chóng hoàn thành bài tập mà giáo sư giao, đọc hết những cuốn sách cần đọc, như vậy, lúc anh đến, tôi có thể ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi. Cho dù là chỉ nhìn anh, không nói chuyện cũng được.

Tôi cảm thấy việc học tập ở nơi đất khách quê người quả thật có cảm giác rất lãng mạn.

Nếu trong lòng mang theo mong đợi ngọt ngào về tương lai, cảm giác lãng mạn này sẽ giống như được thêm mật ong vậy, vô cùng ngọt ngào.

52 Thẩm Tại Châu mỗi tháng đều đến thăm tôi một lần. Tôi gọi ngày này là "ngày thăm nuôi", tay nghề nấu nướng của anh rất tốt.

Không phải là do anh thường xuyên nấu ăn. Mà là chỉ cần anh xem video hướng dẫn nấu ăn là có thể nấu ra được món ăn giống hệt như trong video.

Có một ngày, anh nói với tôi: "Em lại đây, anh dạy em, lúc anh không có ở đây, em tự mình làm."

"Học cái này làm gì." Tôi hoàn toàn không động lòng: "Em sẽ không nấu đâu, bởi vì đôi tay này của em còn phải làm những việc quan trọng hơn."

Anh liếc nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: "Thần kinh."

Tôi không nấu ăn, tôi thà ăn hamburger và coca "gây béo phì" còn hơn.

Thế nhưng, tôi thích nhìn anh nấu ăn. Lúc anh nấu ăn, tôi sẽ xắn tay áo cho anh, đeo tạp dề cho anh. Sau đó, đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh.



Lúc trước, chúng tôi chưa từng có bầu không khí gia đình như vậy.

Lúc mới quen nhau, chúng tôi đều đi bộ đến nhà ăn trường học. Trở về nhà, dường như cũng không phải là làm việc, học tập, mà là ở trên giường.

Bây giờ, chúng tôi còn có thể cùng nhau đi siêu thị nữa. Trong căn hộ 40 mét vuông này, lại có cảm giác gia đình hơn so với căn biệt thự mấy trăm mét vuông kia.

Điều này khiến tôi cảm động đến mức muốn rơi lệ, cảm thấy bản thân không có mệnh hưởng phúc.

53

Mấy năm tôi học thạc sĩ, cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi qua.

Cho đến khi tôi nộp đơn xin học lên tiến sĩ, Thẩm Tại Châu vừa xoa cổ tôi vừa nói: "Diệp Nam Gia, nếu anh c.h.ế.t vì lao lực trên đường, nếu em dám tìm người đàn ông khác, anh sẽ biến thành ma, không tha cho em đâu."

Tôi ôm anh, cảm thấy ngứa ngáy ở cổ, ha ha cười lớn lên mấy tiếng. Tôi kể cho anh nghe, lúc trước, lúc ở biệt thự, tôi đã tưởng tượng mình là hòn đá vọng phu, ngày ngày chờ đợi anh, còn vừa mỉm cười vừa rơi lệ.

Anh nói: "Lúc đó, chẳng phải ngày nào em cũng học sao? Mỗi lần anh trở về, em đều chẳng thèm quan tâm."

"Làm sao có thể chứ?" Tôi uất ức nói: "Em luôn chờ anh đến ôm em, chứ không phải nói lời chia tay với em. Bởi vì em luôn cảm thấy anh sẽ thay lòng đổi dạ, bởi vì nếu em là anh, chắc chắn em sẽ yêu người khác."

Anh cười lạnh một tiếng: "Lời này mà nói ra, những người không biết còn tưởng anh đã nói lời chia tay rất nhiều lần, ra ngoài "trăng hoa tuyết nguyệt"* rất nhiều lần. Thế nhưng, trên thực tế, người vô trách nhiệm nhất chính là em."

*Trích nghĩa: Chỉ những cuộc vui, thú vui trăng gió.

Lúc tôi học lên tiến sĩ, chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.