3.
Sau ngày hôm đó, Du Kiều Kiều không đến tìm tôi nữa.
Tôi vui vẻ, cũng rất thoải mái, sau thời gian đi học, tôi tập trung toàn bộ sức lực cho công việc.
Ngay từ khi tôi mười tám tuổi, ông bà ngoại đã cho tôi một khoản tiền để thành lập phòng làm việc của riêng mình.
Căn hộ đứng tên tôi được mua bằng tiền tôi kiếm được trong mấy năm qua.
Bây giờ đã đến lúc đi thực tập, vì việc học trên trường được giảm bớt, tôi bàn bạc với các đối tác để tuyển thêm sinh viên và thực hiện những dự án mà trước đây tôi chưa dám thử sức.
Nhân viên mới đến công ty ngày đầu tiên, Tô Thịnh Cảnh đã pha hơn 50 cốc trà sữa.
Tuy vẻ mặt nhăn nhó, nhưng anh vẫn đưa cho mỗi người một ly trà sữa, sau đó ngoan ngoãn đứng sau lưng tôi, lặng lẽ nắm ngón tay tôi.
“Em ơi, mặc dù anh không thể giúp gì cho công việc của em…”
“Nhưng có anh ở đây, em có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào công việc.”
“Cứ để phần con lại cho anh.”
Tôi choáng váng, không nhịn được mà cười.
“Được rồi, vợ yêu là tốt nhất.”
“Thế vợ yêu ơi, anh có muốn xuống lầu ngồi trước không? Chờ em làm xong việc sẽ cùng anh ăn cơm.”
Sau khi Tô Thịnh Cảnh rời đi, tôi giải thích ngắn gọn với cộng sự của mình, khi tôi chuẩn bị rời đi, anh ấy đã ngăn tôi lại với vẻ mặt phức tạp.
“Tiểu Ngư, nếu có người đáp ứng được hết yêu cầu em đưa ra, em nên cẩn thận.”
“Em không muốn bản thân trở nên giống như như mẹ, đúng không?
”
Mẹ tôi, Hứa Chí Ngôn, là con gái duy nhất của nhà họ Hứa.
Vào thời điểm đó, sự tồn tại của bà ấy vô cùng đặc biệt.
Kết quả là bà ấy yêu bố tôi, Hình Diễm, người đã ly hôn và có một đứa con.
Lúc đó bố tôi chỉ là cấp dưới của mẹ, nhờ tài ăn nói khéo léo nên được bà yêu mến rồi dần bước lên vị trí cao nhất kia.
Dù ông bà ngoại có cố gắng thuyết phục mẹ như thế nào, thậm chí tước bỏ mọi đặc quyền của bà, mẹ tôi vẫn cảm thấy ông rất đặc biệt, biết chăm chỉ làm việc và là một người đàn ông tốt.
Sau khi kết hôn, bà dùng mối quan hệ và tiền riêng của mình để hỗ trợ bố tôi và giúp ông mở công ty hiện tại.
Thế nhưng công ty ngày càng lớn mạnh, tham vọng của bố tôi cũng ngày một lớn hơn, mẹ tôi nhiều lần bắt gặp ông nuôi phụ nữ ở bên ngoài.
Sau khi mặt nạ bị xé rách, ông và Hình Triệt không còn giả vờ nữa, lộ ra bộ mặt ngạo mạn.
Nhưng công ty đứng tên bố tôi và ông đã chia cho ông nội tôi một ít cổ phần để tránh việc mẹ tôi ly hôn.
Bầu không khí trong nhà dần trở thành tình trạng coi thường lẫn nhau như hiện tại.
Đối tác studio cũng là tiền bối của tôi, chúng tôi có mối quan hệ rất tốt.
Thấy tôi im lặng, anh ấy thở dài:
“Tiểu Ngư, đàn ông làm sao có thể nguyện ý làm hậu phương, không ham vinh hoa phú quý?”
“Đừng hành động quá cả tin để rồi trở thành bàn đạp của người khác.”
Tôi cúi xuống nhìn điện thoại, Tô Thịnh Cảnh gửi tin nhắn đến.
Anh nói:”Chị ơi, chỗ đã được đặt trước rồi, em thấy chị thích súp kem và mì hải sản nên đã gọi suất ăn tình nhân ~”
“Ừm.”
Tôi đáp lại một cách nhẹ nhàng.
“Cho đến bây giờ em vẫn hạnh phúc. Chúng ta sẽ nói chuyện tương lai sau. Còn chưa chắc chúng em có thể kết hôn hay không.”
“Và…..Cậu ấy không lấy em làm bàn đạp, chính em đã chọn cậu ấy.”
Tôi nghĩ, người có thể giữ nhà cửa sạch sẽ như vậy…hẳn là bụng dạ cũng không xấu, phải không?
Nuôi cũng không tệ, ít nhất cũng khá hơn bố tôi, một người hiền lành nhưng vô tâm, kể cả khi bếp nổ tung cũng chẳng thèm ngó tới.
Ít nhất, cũng không phải là bất tài.
“Tiểu Ngư, anh sợ em sẽ bị lừa!”
Ít nhất bây giờ anh ấy không lừa dối tôi, không phải sao?
“So với những người đầy mưu mô như chúng ta, em thích những người không có tham vọng hơn.”
Tôi quay lại và thấy Tô Thịnh Cảnh đứng ở cửa, vẻ mặt dịu dàng.
“Nôn nóng gặp em vậy à? Nào, chúng ta xuống lầu đi ăn đi.”
Càng đến gần, tôi nhận ra sắc mặt Tô Thịnh Cảnh không được tốt.
Anh mím chặt môi, đôi mắt chớp chớp, không biết là đang nghĩ gì. Mãi đến khi tôi huơ huơ tay trước mặt anh, Tô Thịnh Cảnh mới tỉnh táo lại, từ phía sau lấy ra một bông hoa hồng.
“Chị ơi, sau khi đặt chỗ xong, nhìn thấy người bán hoa ở cửa, cho nên…”
Đó là một bông hồng trắng, có một vài chấm hồng ở rìa ngoài cánh hoa.
Có lần tôi đi ngang qua, thấy một bông hoa rất đẹp nên hỏi kĩ tên của nó, tên là Tiểu bạch thỏ.
Không ngờ anh lại để tâm đến nó.
Khóe môi tôi vô thức nở nụ cười, tôi nắm lấy tay anh.
“Anh có nghe thấy không? Thực ra em thích những người không có tham vọng.”
“Giống như anh vậy, rất tốt.”
Không biết có phải vì xấu hổ hay không, tôi cảm nhận được thân thể Tô Thịnh Cảnh ngày càng cứng ngắc.
Phản ứng không đúng lắm.
Tôi ngước nhìn anh:”Vậy là anh đã lừa dối em phải không?”
“Dĩ nhiên là không!”Tô Thịnh Cảnh dừng lại và cười.
“Anh chỉ lo em nghĩ anh nghèo, nhưng may mắn là em không nghĩ thế.”
“Tiểu Ngư, xin hãy tin tưởng vào sự chân thành của anh.”
4.
Sau một tuần bận rộn, kế hoạch được lập ra của studio đã bước đầu khởi động.
Tôi và đối tác đến công ty của bên A để tham gia đấu thầu, không ngạc nhiên khi thấy Hình Triệt ở đây.
Anh ta đến sớm hơn chúng tôi và đang ngồi trong phòng họp, khi chúng tôi bước vào, anh ta đã chế nhạo:
“Người trẻ tuổi dũng cảm thật đấy, công ty nhở vậy mà cũng dám đến.”
“Nó chỉ khiến các công ty cạnh tranh dự án khác thất vọng.”
“Vương tổng, tôi nghĩ không cần phải cạnh tranh nữa phải không? Công ty chúng tôi vừa ký hợp đồng với nhà họ Tô ở thành phố A. Trong số mấy người, ai có tư cách hơn nhà họ Hình của chúng tôi?”
Nhà họ Tô ở thành phố A….
Không ngờ Hình Triệt vẫn giữ được mối quan hệ này.
Nhà họ Hình đột nhiên nổi lên trong những năm gần đây và có phần nổi tiếng ở thành phố C.
Nhưng chỉ là ở trong thành phố C.
Thành phố A thì khác, ở đó có rất nhiều gia tộc mạnh có gia thế vững chắc, không thể bị lung lay bởi các thế lực khác.
Nói một cách khác, một gia đình như Hình gia, cho dù chen chân được vào trong vòng xã giao của thành phố A, cùng lắm cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, không thể khác được.
Hình Triệt đã dùng cách gì?
Tôi mỉm cười và cùng đối tác của mình rời đi.
“Vì không thể thắng được dự án này nên lại phải nghĩ kế hoạch lần nữa? Điều này hẳn làm Hình Triệt cười như mở cờ trong bụng.”
“Ngài cũng biết đấy, anh ta có thể làm bất cứ điều gì để làm ghê tởm tôi.”
Dự án này, đây không phải hoạt động kinh doanh chính của nhà họ Hình.
Hình Triệt đang cố tình chống đối tôi khi biết tôi đang làm việc trong studio.
Đối tác không thể chịu đựng được nữa.
Anh ta dừng lại, ánh mắt có chút phức tạp.
“Anh trai của cô….Sao lại làm như thế?”
“Hai người không phải là người một nhà sao?”
Người một nhà? Bọn họ không nghĩ vậy.
Tôi cười khúc khích và chậm rãi trả lời:
“Khi còn nhỏ, tôi đã bí mật đến thăm ông bà ngoại, họ rất yêu quý tôi. Cho nên bọn họ nghĩ rằng tôi nên giống mẹ, lấy những thứ của nhà họ Hứa đưa cho nhà họ Hình.
“Nhưng tôi không làm vậy, nên họ cho rằng tôi không biết gì, nghĩ tôi không lấy được gì từ nhà họ Hình mới phải trở về nhà họ Hứa.
“Nếu ở trong tay tôi, sẽ dễ lừa gạt để lấy đi hơn nhà họ Hứa.”
Vài năm trở lại đây ông bà ngoại tôi đã chuẩn bị nghỉ hưu và quản lý công ty bớt khắt khe hơn.
Người mà họ ưu ái cho quyền thừa kế không phải mẹ tôi mà là tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa thể được trao quyền thừa kế. Ít nhất cho đến khi tôi hoàn toàn tách ra khỏi nhà họ Hình.
Điều tôi phải làm bây giờ là trau dồi kiến thức và kĩ năng của mình, tạo tiền đề cho bản thân, chờ đợi ngày có thể sải cánh bay cao.
“Này…mẹ cô không quan tâm à?”
“Ý tôi là bà ấy cứ để cô bị bắt nạt à?”
Mẹ tôi?
Haha, trong lòng bà Hứa, bà tưởng tôi là kết quả tình yêu của bọn họ.
Bây giờ tình yêu đó là giả, kết tinh để làm gì?
Trong nhiều năm, không phải là tôi chưa từng thuyết phục bà ấy.
“Đối với bà ấy mà nói, chỉ cần bà ấy còn có chồng, bà ấy vẫn là nữ chủ nhân của Hình gia, không ai có thể động tới bà ấy.”
Chưa kể, trong mắt bà ấy…
Khi còn nhỏ, tôi và bà tranh giành nhau để đạt được sự chú ý của bố tôi.
Khi lớn lên, tôi lại chiếm lấy sự chú ý của ông bà ngoại.
Trong lòng bà ấy, tôi luôn là kẻ vô ơn.
“Chúng ta cứ tiếp tục làm thôi. Nhà họ Hình có mạnh đến đâu thì vẫn có điểm yếu. Tham vọng luôn đi kèm với một cái giá.”
Tôi kéo anh ấy đến ba bốn công ty, tới khi mệt lử mới trở về nhà.
Tô Thịnh Cảnh ân cần xoa bóp vai cho tôi, ngón tay anh thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng,
âm điệu nói chuyện rất ôn hòa, nhưng đôi lông mày xinh đẹp luôn nhíu lại.
“Tiểu Ngư, em mệt mỏi quá, ngày mai chúng ta nghỉ một ngày được không?
“Cứ coi đó là một ngày đi hẹn hò với anh nhé?
“Nhìn anh này, anh sẽ héo mòn nếu không có em bên cạnh.”
“Phun”
Tôi nhịn không được cười ra tiếng, quay sang nhìn anh.
“Anh học những lời yêu đương sến sẩm này ở đâu vậy?
“Em cảm thấy, câu tiếp theo của anh chắc chắn là anh đang hoảng sợ.”
Trên mặt Tô Thịnh Cảnh có chút bối rối, thấy thế tôi liền tìm kiếm biểu tượng cảm xúc ”Bệ hạ, xin hãy nghe thần thiếp nói, thiếp không hoảng sợ” và đứa cho anh ấy, thành công khiến anh ấy đỏ mặt.
Tâm trạng của tôi cũng được đỡ muộn phiền hơn chút.