Thái Tử Bắc Kinh Là Người Tốt Để Lấy Làm Chồng

Chương 1




1.

Lúc về đến nhà, tôi đã say lắm rồi.

Vừa vào cửa, tôi đá văng đôi giày cao gót rồi nằm xuống ghế Sofa, định đánh một giấc thật dài.

Kết quả khi vừa ngẩng đầu, bắt gặp ngay một khung cảnh hấp dẫn.

Tô Thịnh Cảnh nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, hai điểm hồng mai làm nổi bật làn da trắng nõn của anh, cơ bụng phía dưới rất rõ ràng.

Thấy tôi ngẩng đầu nhìn lại, anh ấy bắt lấy chiếc tạp dề bên cạnh, sợ hãi che mặt lại, khiến anh chàng trông càng xinh đẹp hơn.

“Tôi…chị…học tỷ, sao chị về sớm thế?”

“Vừa rồi tôi đang lau sàn, trời nóng quá, tôi định đi tắm. Chị có thể quay sang chỗ khác được không?”

Rượu vào lời ra, tôi huýt sáo với anh ấy một cách phù phiếm, thản nhiên công khai ngưỡng mộ vẻ đẹp của anh.

“Đây là nhà của tôi, sao tôi phải sang chỗ khác?”

“Tô Thịnh Cảnh, cậu phải đi làm bảo mẫu, chắc cậu đang thiếu tiền đúng không?”

Vẻ mặt anh ấy cứng đờ, tôi chuệch choạc đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh.

Cánh tay anh rất chắc chắn, nhưng mới kéo nhẹ một cái, anh đã ngồi ngay bên cạnh, dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi.

Thật thuần khiết, thật dễ thương.

Tôi không nhịn được, hôn lên môi anh rồi kéo thắt lưng anh một cách lộn xộn.

“Để chị dạy cưng thế nào là vui vẻ, được không?”

2.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, chìm vào suy tư.

Không biết Tô Thịnh Cảnh đã dậy từ khi nào, khi tôi vừa mở mắt ra, những giọt nước mắt tràn đầy trong mắt của anh cuối cùng cũng rơi xuống.

“….”

Ôi, tôi đúng là đứa không ra gì.

Cảm giác tội lỗi dâng lên, tôi ngồi dậy và lau nước mắt cho anh, ôn hòa dỗ anh.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Là tôi bắt nạt cậu, tôi sẽ bồi thường cho cậu.”

Tô Thịnh Cảnh là bảo mẫu mà tôi thuê ở căn hộ trong trường, mỗi ngày anh đều dành thời gian để dọn nhà và nấu ăn cho tôi.

Thực ra tôi rất ít khi gặp được anh, nhưng mỗi lần về nhà, phòng đều sạch sẽ và đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.

Chỉ nhìn bề ngoài thì khó có thể tưởng tượng được anh chàng này lại là một người tốt đẹp đến thế.

Tô Thịnh Cảnh học dưới tôi một lớp, thời điểm mới vào trường, anh đã khiến dư luận xôn xao, không phải vì gì khác, mà là bởi khuôn mặt đẹp trai của anh.

Chỉ là anh ấy vốn là kiểu người thích sự đơn độc. Đồng thời còn là một người đàn ông tốt, siêng năng và tiết kiệm. Hàng ngày đến trường, nếu có thể tự đi bộ, anh cũng hiếm khi bắt xe buýt.

Ấy vậy mà, sau khi tôi đăng bài tuyển bảo mẫu làm thêm ở căn hộ gần trường, anh ấy đã chủ động đến tìm tôi.

Không thể không nói, đây là một khoản chi tiền mang tính kinh tế cực kỳ cao.

Vừa không phải làm việc nhà, vừa có thể ngắm nhìn trai đẹp, đặc biệt là khi anh ta đổ mồ hôi…

Tôi nuốt nước bọt, chân thành đề nghị:

“Chuyện đã như vậy rồi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu thêm năm nghìn tệ. Tô Thịnh Cảnh, cậu có thể làm bạn trai tạm thời của tôi.”

Nghe xong lời này, Tô Thịnh Cảnh sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia khó tin.

Không biết có phải là do tôi hiểu lầm hay không, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự khó chịu trong mắt anh ấy….

Một lúc sau, anh lại bật khóc, thậm chí còn khóc to hơn.

Nước mắt chảy xuống chóp mũi, như sợ bị tôi nhìn thấy, Tô Thịnh Cảnh ngẩng cao đầu, chỉ để lại cho tôi yết hầu của anh.

“Trong mắt học tỷ, tôi là loại người này sao? Tình yêu sao có thể mua được bằng tiền?”

Tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Vừa nói anh vừa đứng dậy, chợt nhớ ra mình không mặc quần áo, lại đột nhiên nằm xuống.

Nhưng đã quá muộn, tôi đã nhìn thấy tất cả.

A a a, khắp nơi đều là dấu vết màu hồng, cảm giác không kiềm chế được bản thân bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi, nhưng đó cũng là điều dễ hiểu.

Anh ngây thơ đến mức hiện lên vẻ xấu hổ về những việc mình vừa làm, cổ và dái tai đỏ bừng hết cả.

Một lúc sau, anh ngập ngừng đưa tay ra, vòng tay qua eo tôi, vùi mặt vào bụng tôi, thì thầm:

“Vậy là từ hôm nay anh chính thức có danh phận phải không? Em là bạn gái của anh, sau này không cho phép uống rượu với người đàn ông khác.”

Lúc này, tôi nổi tính xấu, cố ý cào vào eo anh.

“Nói chuyện giỏi như vậy, sao ban đêm chỉ biết khóc?”

Thân thể Tô Thịnh Cảnh cứng đờ, sau tai dần chuyển sang màu đỏ.

Anh quay đầu lại, đôi mắt ngấn nước khiến tôi bật cười.

Đáng tiếc, bầu không khí đang tốt đẹp lại bị phá vỡ, có một vị khách không mời mà đến.

Những tiếng “bang bang” phát ra từ bên ngoài cửa căn hộ, điều đặc biệt là căn hộ nào cũng có chuông cửa.

Tôi hít một hơi thật sâu, có chút không kiên nhẫn.

Mở app camera trên điện thoại, tôi tình cờ nhìn thấy người ngoài cửa.

Đó là Du Kiều Kiều.

Tôi nhận ra cô ta, người được anh trai tôi đưa đi gặp mặt gia đình cách đây một tuần và nói muốn đính hôn với cô ta.

Thật không may, tin tức này không gây ra chút xáo trộn nào.

Bữa tiệc đó vẫn nhàm chán như mọi khi, mọi người chỉ tập trung vào điều mình quan tâm, trò chuyện vài câu rồi rời đi.

Nhưng Du Kiều Kiều không hiểu được bầu không khí của gia đình chúng tôi.

Vì vậy, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ấy ngăn tôi lại rồi nói bằng giọng trịch thượng.

“Hình Tiểu Ngư, những tháng ngày tốt đẹp của cô đã kết thúc rồi.”

“Ông nội đã hứa với chúng tôi, chỉ cần tôi mang thai con trai, thì mọi thứ trong nhà họ Hình điều là của chúng tôi.”

“Cô đã đến tuổi trưởng thành, đã đến lúc rời khỏi Hình gia, trở nên tự lập.”

Trong lúc nói chuyện, những ngón tay của cô ta vuốt ve bụng mình, tôi có thể nhìn thấy chiếc nhẫn đính viên kim cương hồng trên đó.

Tôi cau mày.

Như thể một người thắng cuộc, cô ta đưa tay ra cho tôi xem.

“Cô chưa bao giờ nhìn thấy một viên kim cương hồng lớn như vậy phải không?”

“3 carat, anh trai cô mua cho tôi.”

“Nếu cô biết điều ngoan ngoãn hơn, tôi có thể chuyển thêm cho cô một ít phí sinh hoạt.”

“Con gái nên biết tự giác. Nếu đã không giúp đỡ được thì cũng đừng nên gây rắc rối, cô thấy có phải hay không?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm và rời mắt khỏi tay cô ta.

Trước những lời khiêu khích này, tôi lựa chọn làm ngơ.

Chiếc nhẫn trên tay cô ta không phải là báu vật của nhà tôi.

Về việc kiểm tra chất lượng viên kim cương thì tôi cũng chẳng muốn nhắc nhở.

Dù sao thì, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ta để lại cho tôi ấn tượng khá xấu.

Nhưng Du Kiều Kiều không có ý định để tôi rời khỏi đó.

Khi thấy tôi quay người định đi về, cô ta đuổi theo tôi suốt đoạn đường.

Cuối cùng, cô ta làm tôi bực mình đến mức, trực tiếp xuống tay với anh trai, lừa anh ta nửa tháng tiền tiêu vặt.

Bây giờ cô ta tìm đến căn hộ của tôi và làm phiền tâm trạng của tôi.

Tôi lấy điện thoại ra gọi thẳng cho anh trai:

“Hình Triệt, quản cô vợ nhỏ của anh cho tốt đi.”

Đầu bên kia điện thoại, tiếng chế nhạo của anh ấy vang lên:

“Giờ cô ấy đang mang thai và là người đóng góp to lớn cho gia đình bọn tao, tao không thể kiểm soát cô ấy.”

“Mày vẫn chưa biết phải không? Chúng tao đã đi bệnh viện kiểm tra, là con trai.”

“Ông đã hứa sẽ chuyển nhượng hết toàn bộ cổ phần ông nắm giữ cho tao.”

Chậc.

Sau một thời gian dài loay hoay không lấy được cổ phần nên phải tìm vợ để tạo một đứa con trai.

Đây là loại hành vi gì vậy?

Tôi không chịu nổi anh ta, nên trả lời thẳng:

“Vậy anh thật lợi hại, sinh thêm mấy đứa nữa, chứng minh giá trị tồn tại của mình đi.”

Tôi mất hứng, sau khi cúp điện thoại, liền lấy nút bịt tai ra nhét vào tai Tô Thịnh Cảnh.

“Trở về ngủ đi, chị không mở cửa cho cô ta, cô ta sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.”

Tô Thịnh Cảnh chớp mắt, anh ôm tôi chặt hơn.

“Xin lỗi, anh không có ý nghe trộm.”

“Nhưng Tiểu Ngư, em còn có anh.”

Tôi không nhìn anh, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói:

“Ừm.”

Du Kiều Kiều rất kiên trì.

Cô ta cứ đập cửa liên tục khiến hàng xóm phải báo cảnh sát.

Đến khi cả cảnh sát và ban quản lí khu nhà đều đến, cô ta vẫn đang ồn ào ngoài cửa.

“Tôi là chị dâu của cô ta!”

“Từ nay về sau tôi sẽ là chủ của căn hộ này, cô ta chỉ sống tạm thời ở đây thôi.”

“Rõ ràng cô ta ở nhà, nhưng lại cố tình không ra mở cửa! Các người đến thật đúng lúc, nhanh giúp tôi mở khoá.”

Tôi xoa xoa lông mày một cách thiếu kiên nhẫn, rồi lại tự phàn nàn với chính mình.

Tên Hình Triệt chết tiệt này, anh ta tìm một người phụ nữ, nhưng lại tìm được người ngu ngốc y hệt anh ta.

Tô Thịnh Cảnh đã đứng dậy, thay quần áo, nhìn tôi đầy lưỡng lự đắn đo.

“Tiểu Ngư, em đi ngủ trước đi, anh ra ngoài nhìn xem.”

Nửa tiếng sau, anh quay lại.

“Cô ta đi rồi, đừng lo lắng, cô ta sẽ không đến nữa đâu.”

Tôi có một chút bất ngờ.

Du Kiều Kiều này, cô ta là kiểu như thể không hiểu lời người khác nói, trong đầu chỉ toàn “cháu trai”, “công bằng” và “ tài sản”.

Tôi vô cùng kinh ngạc khi Tô Thịnh Cảnh có thể thuyết phục cô ta rời đi.

Tôi nhịn không được hỏi:

“Anh làm thế nào vậy?”

“Dư Kiều Kiều không phải loại người sẽ nghe lời.”

Tô Thịnh Cảnh sửng sốt, nói:

“Chỉ cần nói lý lẽ với cô ta là cô ta sẽ hiểu, cô ta đã hứa với anh là sẽ không đến nữa.”