Tết Nay Không Có Cậu

Chương 34: Tết ông công




Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng chạp, là ngày rước ông Táo về trời để bẩm báo bao chuyện gia đình tôi vừa qua cho Ngọc Hoàng. Tôi ra chợ mua ba con cá chép về đồng thời mua thêm trái cây cùng với một con gà. Vì đại dịch nên ở đây cũng ít người hẳn, khi ra chợ hoặc đi ra ngoài bắt buộc phải mang khẩu trang, mặc dù rất khó chịu nhưng họ cũng phải thực hiện để bảo vệ sức khỏe cũng như tính mạng của mình.

Sau khi mua xong, tôi liền lái xe chạy về nhà. Men theo con đường thẳng, xung quanh là các quán ăn, quán trà sửa nằm rải rác trái và phải.

Về tới nhà, bỗng tôi thấy cây mai đang được ba tôi đang tưới nước trông nó uốn éo cùng với những búp sắp sửa nở rộ ra một hoa mai vàng. Nó thật đẹp làm sao! Có vẻ ba tôi đã mua nó ở con đường trung tâm khu văn hóa.

Tôi vội xuống xe, xách đồ vào trong nhà cho mẹ tôi. Hôm nay họ hàng của tôi tới chơi, họ đang ngồi cắn hạt dưa ở trong phòng khách, nói chuyện vui vẻ về cuộc sống hay sự nghiệp trong một năm qua, ngoài ra còn pha vào những lời chúc tốt đẹp trước khi ra về.

Dù đã ngót nghét gần mười chín hai mươi tuổi rồi, nhưng tôi vẫn được họ hàng lì xì đến cả trăm ngàn cùng với lời chúc tốt đẹp đến với tôi, chủ yếu là chúc về chuyện học hành và sức khỏe.

Không còn như hồi nhỏ nữa, lúc nào lì xì xong mẹ tôi đều bảo để mẹ cất giữ cho. Cho đến khi tôi xin lại thì ai ngờ chỉ còn hai ba chục nghìn đồng. Lần này, mẹ tôi cũng nhận ra tôi đã lớn khôn không còn là đứa bé thuở xưa nữa nên mẹ cho phép tôi được giữ số tiền đó, tôi thì chỉ muốn tiết kiệm để mua sách chứ không muốn dùng để xài vào những việc không đâu nên đã cất hết số tiền lì xì đó vào heo đất.

Cất xong, tôi giặt khăn đi lau bàn lau ghế, phủi bụi khắp căn nhà để chào đón một năm mới tràn đầy niềm vui. Công việc này theo quan niệm là một năm gia đình đã gặp nhiều vô vàn khó khăn đã biến hóa tích tụ thành bụi bặm bám vào nhà chúng ta, bây giờ thì phải quét những đám bụi ấy ra đi hết để chào đón niềm may mắn trong cuộc sống mới ấp đến.

Lau dọn nhà xong phải mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Tôi liền đi lên phụ ba treo đèn nhấp nháy xung quanh cây mai để vừa trang trí cho thêm đẹp, lại vừa để kích thích nở hoa. Đối diện cây mai là cây quất ở bên phía trái, nó cũng được treo đèn trông thật lộng lẫy.

Ba tôi sau khi treo xong liền nói:

- Vô nhà trang trí đi, nhớ dán mấy cái hình hoa mai gì gì đó đẹp lên nha con.

Tôi chợt nhận ra lời nói của ba mình đã dịu dàng hơn trước, có vẻ là nhân dịp tết đến xuân về ba tôi phải tập tành nói chuyện nhẹ nhàng để mồng một, mồng hai và mồng ba tết không gặp phải nỗi tức giận nào, nếu có gặp thì những gì chuẩn bị từ trước sẽ kìm hãm cơn giận đó lại.

Tôi liền gật gù cái đầu rồi chạy vào nhà lấy trong tủ ra những đồ trang trí sặc sỡ màu sắc của may mắn. Trong đó có những đồ mà ba tôi vừa mới mua, cũng có những đồ đã cũ nhưng chỉ cần lau chùi một chút là sẽ bóng loáng ngay.

Ở trên bàn gỗ đặt giữa phòng khách này tôi đặt ở đầu bàn hướng về phía trong nhà một cái cây tài lộc bằng nhựa màu vàng và lấm tấm vài màu đỏ trông thật đẹp đẽ làm sao! Ở vị trí bốn bức tường, tôi đóng đinh rồi treo lên những câu đối màu đỏ, ngoài ra còn có màu trăng trắng, xam xám. Chỉ đơn giản là những câu "Phúc sinh lễ nghĩa gia đường thịnh. Lộc tiến vinh hoa phú quý xuân" hay "Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ. Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh"..



Ở trên cửa kính, tôi dán một cái đề can múa lân có màu màu đo đỏ, hơn thế nữa còn có những bức tranh và màu sắc khác nhau tạo một khung cảnh ngày tết trang hoàng trong căn nhà này.

Tối đến, cũng đã mười một giờ, tôi đang ngồi đánh bài cùng với lũ bạn. Chúng tôi không muốn đánh nhiều tiền như những người khác mà chỉ đổi mấy nghìn lẻ để chơi. Phong Duy nó cũng đã khỏi hơn phần nào nhưng vẫn còn quấn băng ở cổ, hôm nay chúng tôi nhắn tin trong nhóm lớp sẽ hội ngộ tại nhà tôi để cùng làm một trận xì dách ăn tiền lẻ. Dường như trong lớp, mỗi khi có một cuộc đi chơi nào đó là thằng này đi tới sớm nhất, điều đó cũng giải thích tại sao hôm nay nó đến nhà tôi sớm đến thế.

Thằng Duy là nhà cái, nó lúng liếng nhìn bằng đôi mắt đăm chiêu lướt qua chúng tôi rồi nói:

- Thằng Hùng mở bài ra.

Thằng Hùng mặt trắng như bị bệnh bạch tạng, nó nói ngắc ngứ:

- Mở.. mở đứa khác đi.

Thằng Duy nhìn lên tóc của thằng Hùng vì cổ của nó đang quấn băng nên rất khó để cúi xuống, nó nghênh mặt nói với giọng kiên quyết:

- Không được, bỏ ra nhanh lên.

Thằng Hùng bất lực mở bài, thì ra là bị quá điểm nên mặt của nó lộ rõ nét sợ hãi. Vậy là một nghìn của nó đã bị ẳm đi mất.

Thằng Duy hất hàm về phía Hương:

- Mở bài ra.

- Cho mày ăn tao á, tao hai mươi điểm lận. – Hương cười hô hố.

Thằng Duy một tay cầm ba lá bài, một tay khèo tới hốt luôn năm ngàn của Hương. Mấy chốc nó ẳm hết một lượt về tay nó, khi lật bài, chúng tôi mới bất ngờ ba ván nó làm cái liên tiếp toàn là ra hai mươi mốt điểm.

Chúng tôi kết thúc cuộc đánh bài vào lúc mười một giờ rưỡi. Có vẻ thằng Phong Duy là người sở hữu nhiều tiền nhất, không biết nó có có xài một chiêu trò nào không mà có thể ẳm luôn ba chục ngàn vào tay nó đến nỗi tôi chỉ còn một nghìn lẻ, còn những đứa còn lại chỉ lác đác một hai nghìn. Coi bộ, ngoài võ thuật, thể thao, học hành trên trường ra nó còn giỏi việc hốt tiền người khác nữa.

Hôm nay thằng Tùng không tới, nó có nhắn trong nhóm lớp là nhà có việc nên không đi được. Tôi cũng không cố gắng năn nỉ hay thúc giục nó đi vì chân của nó vẫn chưa khỏi hẳn.

Mấy chốc đã đến mười hai giờ, ba tôi vái lạy trước bàn thờ ông Táo xong thì đi ra sau nhà lấy cái bịch bỏ ba con cá chép vào đồng thời đổ nước cho chúng thở, ba tôi đi thả cá chép ở sông rồi còn phải đi qua nhà ông năm tư hầu chuyện, chắc phải một hai giờ sáng mới về. Mẹ tôi bấy giờ đã đi ngủ, chỉ còn tôi thức.

Bỗng tôi chợt nhớ đến một chuyện khá quan trọng không kém. Đợi ba tôi đi khuất tôi liền lấy một bó nhan rồi chạy ra ngoài cổng lóc xóc cái chìa khóa trên tay đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh xem ba tôi có ở đây hay không rồi mới đút chìa khóa vào ổ khóa, hai vật thể chạm vào nhau kêu một tiếng "lạch xạch".

Cuối cùng cửa cổng cũng mở ra, tôi bắt đầu đi bộ đến nghĩa trang dọc theo con phố đèn rực rỡ màu xanh đỏ tím vàng. Ra tới nghĩa trang, cảm giác lạnh lẽo như thường ngày đã ập tới, thỉnh thoảng nhìn xa xa tôi có thấy một vài đốm sáng vàng vàng như những linh hồn nhỏ bé đang vui đùa trước thời khắc xuân đến. Phải, khi tết đến thì phong tục đi thăm ông bà ở nghĩa trang này bắt buộc con cháu phải thực hiện.



Tôi men theo con đường nhỏ hẹp được tạo nên từ các ngôi mộ xung quanh.

Tới nơi, tôi dừng lại thắp ba cây nhang khấn vái xong rồi ngồi xuống bên cạnh tảng đá hoa cương nói với giọng quyến luyến:

- Đã gần một tháng kể từ khi em ra đi rồi nhỉ? Hôm nay cũng chính là ngày rước ông Táo về trời mà đáng tiếc em không thể cùng thức chơi đùa với anh.

Tôi lim dim mắt:

- Tết nay anh cũng chẳng đi đâu cả, anh chỉ muốn luẩn quẩn quanh em thôi. Đối với anh em là cả một mùa xuân đẹp rồi.

Một tiếng sột soạt vang lên, tôi liền trợn tròn mắt quay phắt lại thét lên:

- Ai đó.

Tôi chợt ngẩn người nhìn về phía trước thì thấy một thứ gì đó trong suốt, lờ nhờ hình dáng của con người. Hình như là một cô gái, cô ấy nói:

- Đã lâu không gặp. Em nhớ anh lắm!

Khắp cơ thể tôi run lên cầm cập, tôi liền đứng phắt dậy đi vòng qua bên đó. Tôi nhìn từ đầu đến chân thì thấy bóng dáng của Tú đang hiện trước mặt tôi. Thật không thể tin được, đây chắc không phải là mơ chứ?

Tôi liền cầm lấy tay Tú nhưng chỉ lướt qua không thể chạm vào được, tôi ứ đọng nước mắt rồi nói:

- Em khỏe chứ Tú?

Tú mỉm cười, một nụ cười thật thanh thản:

- Em khỏe! Nghe nói anh vừa mới chiến đấu trở về nhỉ?

- Phải.

Tú quay mặt lại nói:

- Anh biết không? Những ngày anh ngồi đây tâm sự với em, em đều nghe thấy hết cả, chỉ đáng tiếc là em không thể nói chuyện trực tiếp được với anh.

Tôi bật khóc:



- Anh không muốn.. anh thật sự xin lỗi. Nếu không phải tại anh thì em đâu có nông nỗi thế này.

Tú thở dài:

- Mọi thứ đều do ông trời sắp xếp, anh đã làm đúng Tèo ạ!

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Không, đều do anh mà ra. Anh chỉ muốn chúng mình cùng nhau sống một cuộc sống bình thường và giản dị nhưng ai ngờ đâu..

Tú vội chen ngang:

- Không phải lỗi của anh đâu. Người ra đi như em chỉ muốn anh đừng nhớ đến quá khứ của mình nữa, vì ông trời đã chọn anh. Anh không thể sống một cách bình thường được Tèo ạ! Hãy trở thành một người vĩ đại nhé! Chàng cảnh sát trong lòng em.

Tôi bắt đầu khóc to:

- Bây giờ anh phải nói ra thôi Tú ạ! Anh không muốn mình bỏ lỡ cơ hội một lần nào nữa đâu. – Tôi do dự giây lát rồi nói – Anh yêu em.

Đột nhiên một bàn tay thô ráp túm chặt lấy cổ tôi.

Tôi trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, thì ra chỉ là mơ thôi. Nhưng giấc mơ này khiến tôi cảm thấy mãn nguyện vì cuối cùng cũng thốt được ba chữ "Anh yêu em" với cô ấy.

Không hiểu tại sao nước mắt tôi cứ chảy ra, có vẻ tôi lại nhớ đến thằng Trung:

- Em biết không? Anh lại mất đi một người bạn thân của mình..