Tết Nay Không Có Cậu

Chương 32: Đột nhập




Tôi đang phân vân có nên nói chuyện hệ trọng này cho vợ mình biết hay không, vì nó thực sự có liên quan đến tính mạng của tôi. Nhưng tôi nghĩ nếu để cô ấy không biết còn hơn, nếu như tôi nói ra thì chắc chắn vợ tôi sẽ không cho phép tôi đi, điều đó cũng đồng nghĩa với những rắc rối vẫn còn luẩn quẩn quanh chúng tôi.

Trời cũng đã dần tối và hôm nay chính là ngày thực thi kế hoạch của chúng tôi, nhưng trước khi ra khỏi nhà với những dụng cụ trên tay thì chắc chắn sẽ gặp phải ánh mắt của vợ tôi.

Bấy giờ, Chi thấy tôi cứ ấp a ấp úng mãi nên cô ấy đi thủng thỉnh về phía tôi. Bỗng Chi thỏ thẻ hỏi:

- Anh sao thế?

Tôi sượng sùng nói ngắc ngứ:

- À.. không có gì?

Chi hình như đọc được suy nghĩ của tôi:

- Anh đang giấu em điều gì sao?

Tôi nói lí nhí:

- À.. Phải, anh có chuyện nhưng sợ em..

Chi bình tĩnh nói:

- Anh cứ nói đi, em nghe.

Tôi thẳng thắn:

- Anh chuẩn bị đi đánh cái tên Lão Đại ấy.

Chi sững sốt:

- Ôi! Anh ơi! Đó là vi phạm pháp luật đấy, hãy để cảnh sát làm việc đó.

Tôi thở một hơi dài:

- Không được, nếu tụi anh không làm việc đó thì hắn ta lại tiếp tục gây ra nhiều cái chết vô tội cho người khác nữa.

Chi rơm rớm nước mắt:

- Nhưng em không muốn anh bị thương.

Tôi ôm trầm lấy vợ tôi:

- Em yên tâm, tụi anh sẽ an toàn trở về.

Chi riết chặt lấy cổ tôi:

- Em biết một khi anh đã quyết định thì sẽ không từ bỏ nên anh nhất định phải an toàn trở về đấy.

Tôi hôn nhẹ lên má Chi:

- Anh sẽ trở về. Đợi anh nhé!

Tôi buông dần Chi ra rồi đi lên nhà trước lấy đồ nghề. Đồ mà chúng tôi chuẩn bị cũng rất đơn giản, đó là: Năm mươi cái hột quẹt, mười chai dầu hỏa, mười hộp que dim, ná cao su, nhiều viên đá nhọn, một cái chảo, hai bình chữa cháy.

Tống hết vào một cái ba lô, tôi xách đi rời khỏi nhà của mình rồi leo lên chiếc xe cub chạy đi tới bãi đất trống. Rời khỏi nhà, tôi cảm thấy quyến luyến hơi ấm của vợ mình, còn nhiều việc tôi phải làm cho vợ nữa vì thế tôi không thể bỏ mạng tại căn nhà của Lão Đại được.

Men theo con phố sặc sỡ ánh đèn xanh đỏ tím vàng mà nhân dịp tết đến xuân về, những công nhân đã tạo nên phố đèn rực rỡ này.

Con đường ở trung tâm văn hóa thật vắng lặng. Khi tết về không khí nhộn nhịp nơi đây thật rộn rã, những đôi nam nữ khoác trên mình bộ quần áo xinh xắn đi hòa vào dòng người đi bộ tấp nập, những người bán cây mai, cây đào ở hai bên và những ánh đèn điện được trang trí tuyệt đẹp tạo một khung cảnh trang hoàng như thiên đường vậy. Thế nhưng giờ đây, từ khi đại dịch xuất hiện thì dòng người ấy đã không còn nữa mà thay vào đó là sự vắng vẻ, trơ trọi những ánh đèn điện cùng với những cây mai, cây đào dọc hai bên đường.

Mấy chốc đã tới nơi, tôi nhảy xuống xe xách cái ba lô nặng trịch đi vào trong bãi đất trống tối om. Thằng Tèo và thằng Trung đang ngồi chờ tôi ở trên thành ống cống, khi tụi nó thấy tôi thì vẻ mặt cả hai thằng đều hiện lên một vẻ phấn chấn quá độ.

Tụi nó bao vây tôi. Thằng Tùng lên tiếng:



- Đâu rồi, dụng cụ đâu?

Tôi kéo khóa ba lô ra lấy ra cho tụi nó xem:

- Đã đầy đủ.

Thằng Trung hớn hở:

- Hay quá, vậy là ngon rồi.

Tôi chợt nghĩ ra một ý nghĩ:

- À, chúng ta nên đặt biệt danh cho nhau đi.

Thằng Trung chau mày tỏ vẻ khó hiểu:

- Biệt danh?

Thằng Tèo vội giải thích:

- Biệt danh sẽ giúp chúng ta dễ nói hơn và cũng là tên ẩn để địch không phát hiện.

Thằng Trung gật gù cái đầu:

- Ừm, vậy thì tao sẽ là Ù.

Tôi thắc mắc:

- Tại sao lại đặt tên Ù?

Thằng Trung mỉm cười:

- Ù trong vai ù bắp thịt ấy mà.

Tôi "ồ" một tiếng rồi nói:

- Vậy tao sẽ là a ron.

Thằng Tèo hí hửng:

- A ron?

- A ron trong Arron Perry. Một xạ thủ đồng thời là cựu quân nhân ở Canada, vào tháng 3 năm 2002 đã phá vỡ kỷ lục 34 tuổi về vụ bắn tỉa dài nhất được ghi nhận trong chiến đấu, hoàn thành một vụ giết người ở cự ly 2.310 mét trong Chiến tranh ở Afghanistan. Còn mày?

Thằng Tèo "ồ" một tiếng rồi lấy cái chảo từ trong ba lô của tôi ra, nó hất hất cái chảo trên tay:

- Tao là Ken..

Không để tôi và thằng Trung thắc mắc, nó liền vội bổ sung:

- Ken trong Kenshin Rurouni. Chắc mày cũng xem phim Lãng Khách rồi nhỉ? Một lãng khách phiêu bạt từng là sát thủ dưới thời Minh Trị giết rất nhiều người rồi sau này hoàn lương sử dụng một thanh kiếm lưỡi ngược, quyết không giết người nữa.

Thằng Trung hơn hớn nói:

- Thú vị phết nhỉ? – Nó lấy một chai dầu hỏa đưa cho tôi rồi lấy một hộp diêm ra – Thử nghiệm xem có cháy tốt không?

Tôi liền đồng ý gật đầu:

- Được thôi.

Thằng Trung quẹt một que diêm, đưa ra phía trước. Nó đếm "Một, hai, ba..", tôi lập tức đổ vài giọt dầu hỏa xuống thì lửa bắt đầu phụt cháy rồi rơi xuống đất.

Thằng Tèo vỗ vỗ tay:

- Hay quá rồi, vậy là tốt đấy. Nào chuẩn bị đi chiến thôi A ron, Ù.

Một làn khói khen khét bốc lên, thằng Trung hít hít một hơi rồi nói:

- Tụi mày có nghe thấy mùi gì không?

Tôi và thằng Tèo cùng đồng thanh "Có.."

Bỗng tôi nhìn xuống thì thấy cái quần của thằng Trung đang bốc cháy ngun ngút. Nó nhảy tưng tưng lên rồi la lớn:

- Úi, cái quần của tao.

Tôi và thằng Tèo ngay tức khắc hất một đóng cát vào người nó, sau đó kéo thằng Trung nằm xuống đất rồi hất hất cát vào. Cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa nhưng bù lại cái quần của thằng Trung không còn nguyên vẹn nữa.

Thằng Tèo thở phào nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng dập tắt. Để tao chạy về lấy cái quần khác cho mày thay.

Tôi cho thằng Tèo mượn chiếc xe cub chạy về.

Mấy phút sau, nó quay lại đưa cho thằng Trung một cái quần thể dục màu đen.

Màn thử nghiệm cũng đã hoàn thành, bây giờ chỉ còn thực hành nữa là xong. Chúng tôi bắt đầu thay đổi một chút ngôn ngữ của mình khi nhắc tên nhau, dần dần cả ba chúng tôi đều quen với biệt danh của nhau.

Khoảng mười lăm phút sau, chúng tôi đang có mặt tại con đường đi vào căn nhà của Lão Đại. Ngôi nhà ba tầng vẫn đang tỏa ánh sáng lờ nhờ màu trăng trắng, những người canh gác ở dưới cửa ra vào cũng rất nghiêm ngặc. Tại đây, có vẻ từ khi hắn đến đây đã làm cho những người dân xung quanh lo sợ mà bỏ chạy hết hoặc ở lại cũng không dám mở cửa hay bật đèn, tôi khẳng định điều này vì lúc này ở hai bên căn nhà đều tối đen, chỉ có nhà của Lão Đại là rực sáng.

Chúng tôi rón rén đi đến gần ngôi nhà. Trong bóng tối, có vẻ bọn chúng cũng phát hiện ra chúng tôi vì trong kế hoạch bắt buộc chúng tôi phải mang đồ màu đen từ đầu đến chân để tiện ẩn mình trong bóng tối như các ninja vậy.

Tôi là người dẫn đầu đi trước tại tôi là người nghiên cứu địa hình tại đây kỹ lưỡng nhất nên phải đảm nhận trách nhiệm là đội trưởng. Khi tới gần căn nhà, tôi lấy một cái chai dầu hỏa ra, mở nắp rồi kêu Ù quẹt diêm thả vào miệng chai.



Sau khi miệng chai phụt lửa, tôi lấy đà rồi ném mạnh vào sảnh. Cái chai thủy tinh vỡ loảng xoảng khiến dầu hỏa trong chai chảy ra dẫn theo ngọn lửa bập bùng lan ra làm cho hai tên canh gác sợ hãi chạy vào trong.

Cơ hội đến, chúng tôi liền chạy đến bên cánh trái ngôi nhà rồi nhón nhén trốn sau bức tường. Tôi lấy ra năm cái hột quẹt chờ địch xông ra là ném vào đóng lửa đó.

Bọn chúng bấy giờ đổ nhào ra, trên tay cầm những khẩu súng đen đen trông như những tên trùm Mafia. Tôi he hé mắt rồi lấy năm cái hột quẹt ném vào ánh lửa đó, tiếng "bụp, bụp.." vang lên như tiếng súng.

Tôi hít thật sâu rồi hét lên:

- Bỏ súng xuống, cảnh sát đây.

Ù, Ken và tôi cùng nhau lấy hột quẹt vung tay ném ngang và mạnh vào phía đám lửa ấy. Chưa hả dạ, tôi liền lấy ra một chai dầu hỏa quăn vào cửa chính khiến nó bốc cháy ngùn ngụt.

Tiếng nổ bôm bốp vang lên liên hồi, còn bọn chúng thì cứ bắn loạng xạ cả lên. Mấy chốc một trong số bọn chúng có người bị ngọn lửa ấy vấn vít khiến chúng nhảy dựng lên.

Quân địch đang hỗn loạn, tôi thuận đà ném tiếp một chai dầu hỏa vào phía cửa, ngọn lửa bấy giờ đã cháy lên dữ dội hơn. Thấy địch đã tháo lui vào trong nhà hết, chúng tôi liền phóng ra chạy tới cửa rồi tiếp tục thủ tục bắt lửa vào miệng chai dầu hỏa rồi ném vào trong nhà.

Cứ thế mà quăn hột quẹt vào trong tạo ra tiếng nổ lụp bụp. Sau khi đảo mắt quét qua một lượt khắp gian nhà không thấy ai nữa, chúng tôi liền lấy bình chữa cháy ra vừa xịt xịt xung quanh vừa chạy vào trong rồi nhanh chóng chạy huỳnh huỵch lên cầu thang.

Con mồi đang ở tầng cao nhất, vì thế phải nhanh chóng kết thúc nếu không đám thuộc hạ của Lão Đại lại xuất hiện rồi lấy súng bắn thì lúc đó rất khó khăn. Chúng tôi thoáng chốc đã đến được tầng ba nhưng vẫn chưa được như ý, một đám thanh niên đang cầm những thanh sắt trên tay. Thanh sắc bóng loáng như mới đang hướng về phía trước như thể muốn hành hạ và khát dòng máu trong người cả ba chúng tôi vậy.

Đột nhiên bọn chúng liền phóng về phía chúng tôi, thằng Ù đột ngột chạy về phía đám đông đó nhanh như một tia chớp. Nó liền lấy trong túi áo trên ngực ra một cái đèn pin flash tự vệ.

Đám đông quật túi bụi vào người thằng Ù, nhưng bất thành vì không biết từ lúc nào thằng Ù luồn lách tránh né và đánh vào hạ bộ của đối phương khiến mấy tên ngã xuống vật vã trong đau đớn. Thỉnh thoảng vẫn thấy nó khóa tay khóa chân một người thanh niên rồi dùng người đó làm bia đỡ cho mình thoát khỏi những đòn vụt từ trên cao hay từ phải qua trái hoặc từ trái sáng phải. Chỉ trong vòng vài phút nó đã đánh thắng được đám đông điên cuồng ấy.

Chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi tới phòng của Lão Đại, nhưng chỉ vừa chạm vào cửa thì một đóng tiếng nổ "đoàng, đoàng.." vang lên làm cho chúng tôi né sang hai bên tránh xa cánh cửa.

Cuối cùng, tiếng đạn cũng ngưng. Trên cánh cửa thủng nhiều lỗ tròn tròn, ánh sáng trong căn phòng hắt ra le lói khoảng một vùng.

Thằng Ù chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói:

- Hơn ba mươi sáu phát đạn 9x19mm Parabellum, không phải một người đâu.

Thằng Ken trợn tròn đôi mắt:

- Thất thủ rồi mau trốn thôi Ken, A ron.

Chúng tôi liền đứng dậy rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía trước hành lang. Thấy gian phòng bếp, chúng tôi không do dự mà xô cửa chạy vào rồi đóng cánh cửa lại im ỉm.

Trong này tối đen kịt, chỉ thoắt ẩn thoắt hiện một chấm đỏ lờ nhờ của ổ điện bên vách tường bên. Thằng Ù đi đến đó rồi bật đèn lên hiện rõ một không gian thoáng mát và rộng rãi. Ở trên trần nhà, có những lỗ thông gió to, có vẻ như nó được lau chùi sạch sẽ hằng ngày. Ở bên phía tay phải là bồn rửa, máy rửa bát và kệ sấy, bàn đông, tủ inox, bồn rửa inox, bàn thớt, bên trái là tủ lạnh, kệ inox, máy rửa chén, máy rửa ly đều mang một màu xam xám trông như nhà hàng sang trọng vậy.

Bỗng chúng tôi thấy trước mắt của mình một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế nhựa màu xanh dương rít một hơi thuốc lá, khói thuốc bốc lên nghi ngút uốn lượn như đường cong của phụ nữ. Người đàn ông đó ho sặc sụa, có vẻ người này chỉ mới quen hút thuốc nên vẫn chưa quen đến vị cay cay đắng chát của nó.

Đột nhiên người đàn ông đó đứng phắt dậy, ném điếu thuốc xuống đất rồi dở chân lên đạp "rầm, rầm" xuống. Người đàn ông này mặc áo khoác màu trắng, quần cũng màu trắng, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt của ông ta rám nắng, có thể thấy rõ một nét nham hiểm ẩn hiện trên mặt người đàn ông đó.

Ông ta lấy từ trong túi ra một quả táo rồi cắn một miếng to nhai ngấu nghiến.

Tôi chợt nhận ra khuôn mặt của người đàn ông đó liền nói to:

- Lão Đại.

Hai thằng Ken và Ù đều nhìn tôi đầy vẻ ngờ ngợ. Một lát sau, hắn ta vung tay ném mạnh hạt táo vào trong góc của phòng bếp rồi nói với giọng ồ ồ:

- Tụi mày cũng liều lĩnh phết nhỉ? Làm tao cứ tưởng bọn cảnh sát tới.

Thằng Ken dơ cái chảo ra đầy phẫn uất:

- Mày đã hại chết biết bao nhiêu người rồi hả, thằng khốn.

Lão Đại chớp chớp mắt:

- Tụi mày còn nhỏ, sau này làm ăn mới biết. Chỉ có kẻ mạnh mới sống, kẻ yếu phải chết đó là điều hiển nhiên rồi.

Thằng Ken chạy nhào tới thét lên:

- Mẹ kiếp!

Nhưng thằng Ù liền giữ nó lại rồi nhẻ nhót nói:

- Đừng để hắn làm rối tung mọi thứ lên. Hãy bình tĩnh lại.

Bấy giờ một tiếng ồn ầm ĩ vang lên, hình như là ở ngoài cửa. Tôi liền lấy ná và mấy hòn đá nhọn ra rồi mở he hé cánh cửa, tôi kéo căng sợi giây cao su như thể đang bắn cung vậy, sau đó bỏ vào vị trí bắn ba viên đá. Đợi địch chạy tới, tôi bất ngờ thả ra, lập tức ba viên đá nhọn đó cắm phập vào ba người nhưng ngược lại tôi bị bắn làm rớt cái ná, cũng may vẫn chưa bắn trúng mình.

Thằng Ken đưa cho tôi hai chai dầu hỏa đã có lửa ở đầu miệng, tôi lấy đà rồi vung tay ném ra xa, ngọn lửa bốc lên bập bùng như đang nhảy múa. Thằng Ken nắm trong tay mười cái hột quẹt quăn mạnh về phía ngọn lửa ấy, tiếng nổ một lần nữa lại vang lên "bụp, bụp..", quân địch tưởng súng nên đã tháo chạy.

Tôi và thằng Ken trở vào trong thì thấy thằng Ù và Lão Đại đang giằn co với nhau, hắn đang bóp cổ thằng Ù như muốn bóp nát cổ họng của nó. Thấy vậy, tôi liền lấy ra mấy viên đá rồi nhắm chuẩn ném mạnh vào đầu của Lão Đại.

"Cốp.."

Máu từ trên đầu của Lão Đại bắt đầu rỉ ra, hắn ta hậm hực quay mặt về phía tôi và thằng Ken. Nghiến chặt răng hắn xô ngã thằng Ù té xuống cái bàn đông vì lực mạnh đã làm móp méo cái bàn khi thằng Ù đập mạnh lưng vào.

Hắn đi tới chỗ tôi rồi thọc mạnh tay vào cổ họng tôi bóp chặt khiến hơi thở của tôi bị ứ động lại không thở ra được. Tôi giãy giụa trong bất lực vì lực bóp của tên này quá mạnh và tay của hắn quá chắc, điều đó làm cho tôi không thể nào đẩy tay hắn ra được.

Thằng Ken lấy cái chảo đập mạnh một phát vào đầu của hắn, tiếng "boang.." vang lên rõ rệt. Mấy chốc, đầu của hắn đã nhem nhuốc máu đỏ tươi, trông hắn như một con zombie gớm giếc.

Hắn hầm hầm, mất bình tĩnh liền ngổ ngáo thọc một cú đá vào người thằng Ken làm bật tung cả cơ thể của nó té ngã nhào xuống máy rửa chén, vì đầu đập một lực mạnh vào thành máy rửa chén nên nó đã bất tỉnh.

Tôi nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn hắn đầy sát khí, hình như cơn ho vì ngạt khí không bộc phát như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Từ trong ba lô, tôi lấy ra hai chai dầu hỏa chạy tới đập vào đầu của hắn nhưng vì quá chậm nên đã bị hắn chụp lại.

Lão Đại cười rúc rích:

- Mày khiến tao thích thú đấy.

"Xoảng.."



Tôi cảm thấy choáng váng, đi loạng choạng như thể không còn sức lực nữa. Lão Đại đã đập mạnh vào đầu tôi bằng hai chai dầu hỏa bằng thủy tinh ấy. Chưa hả dạ, hắn túm lấy cổ tôi rồi quăn tôi vào cái bàn đông làm cho nó ngã xuống đè lên chân phải của tôi, cảm giác như một con voi nặng sáu tấn đè lên chân tôi vậy.

Tôi đau đớn thét lên "aaa.." nhưng tiếng thét của tôi chỉ làm cho hắn thêm vui vẻ đầy thích thú với màn quăn người vừa rồi của hắn mà thôi.

Thằng Ù đứng dậy, sắc mặt của nó đã thay đổi. Từ bình tĩnh sang một khuôn mặt tràn đầy sát khí cứ như nó chính là chú Phương vậy.

Lão Đại ngúc ngắc cái đầu:

- Một thằng mồ côi cha mẹ mà cũng bày đặt lên mặt với tao à. Những kẻ như mày nên ngồi xuống mông của tao để thông minh ra, ở trên đời này mày không có địa vị đâu nên tao khuyên chết đi thì hơn.

Thằng Ù vẫn im lặng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy thù hận, có vẻ nó đang phẫn uất rất sâu đậm Lão Đại. Đột nhiên nó phóng như tên lửa tới đấm bình bịch vào người Lão Đại, đợi hắn che mặt theo bản năng, nó liền đá tạt một cú vào đùi hắn, cú đá phát ra một tiếng "bép.." vang lên đến chói tai.

Lão Đại đi cà nhắc kéo người về phía sau tỏ ý rụt rè. Thằng Ù nhân cơ hội liền chạy tới thọc một cú đá ngang vào bụng hắn nhưng lần này hắn ta đã điên máu không còn đau đớn nữa. Lão Đại gạt phăn phắt cú đá của thằng Ù sang một bên rồi đưa tay lên cổ nó.

Thằng Ù thấy tốc độ của đối phương quá chậm nên nó đã túm lấy tay Lão Đại choàng qua vai của mình, lúc này hắn đang ở phía sau lưng của thằng Ù, đây có vẻ là tư thế vật judo.

Thằng Ù ưỡn mông về phía sau đồng thời kéo tay của Lão Đại từ phải sang trái theo hướng xéo xuống sàn nhà. Bấy giờ, Lão Đại đã ngã nhào xuống, hắn còn gắng gượng lồm cồm bò dậy thì bị thằng Ù kéo hắn ta lên rồi túm lấy cổ áo, vặn hông ném mạnh về phía bức tường.

"Rầm.."

Một cú ném mạnh đến từ thằng Ù làm cho Lão Đại dở sống dở chết. Hắn ta vẫn cố đứng dậy chạy tới túm lấy cổ của thằng Ù nhưng ngay lúc này đây, nó đã tung cú đá ngang thấp vào phần đầu gối của đối phương chặn đứt đà tiến tới.

Một cú đấm bằng tay phải ở trước vào mặt Lão Đại rồi một nghìn cú đấm thẳng "bộp, bộp.." vào người Lão Đại. Thằng Ù luồn ra sau lưng hắn, nhanh như cắt một cú lên gối đẩy hẳn ngã lăn lóc về phía cái tủ lạnh, đầu của hắn đập mạnh khiến hắn ta bất tỉnh nằm im ỉm dưới sàn nhà.

Thằng Ù chạy tới chỗ tôi cố gắng lấy hết sức kéo cái bàn đông nặng trình trịch lên. Bỗng tôi nghe thấy tiếng "loạt xoạt.." phát ra từ phía tủ lạnh.

Cái tên Lão Đại ấy đứng phắt dậy lúc lắc cái đầu, hắn ta cười ngả nghiêng:

- Chúng mày khiến tao nhớ lại cảm giác năm xưa rồi đấy.

Hắn chỉ tay về phía chúng tôi rồi ngoắt ngoắt:

- Lại đây.

Thằng Ù vỗ vỗ vai tôi:

- Ở đây đợi tao một chút nhé!

Tôi liền gật gù cái đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thằng Ù đứng dậy ưỡn ngực rồi dõng dạc nói:

- Nào đến đây.

Không biết từ lúc nào Lão Đại đã phóng tới đấm móc vào mặt thằng Ù, vì quá nhanh nên thằng Ù không né kịp, nó bị dính một cú đấm nặng ký làm nó loạng choạng ngã xuống sàn nhà.

Cú đấm đó khiến hắn lật ngược tình thế, hắn thừa thời cơ chạy xông đến bóp chặt lấy cổ thằng Ù rồi nhấc nó lên. Thằng Ù có vẻ đã cảm nhận được đôi chân của mình đã rời khỏi sàn nhà liền xoay người, đưa hai chân lên cao giữ chặt tay của đối phương, nó sử dụng chân đè vào ngực đối thủ như tư thế khóa bẻ tay trong nhu thuật.

Lão Đại "a.." lên một tiếng rồi bật ngữa xuồng sàn nhà.

Một tiếng "rắc" vang lên, hình như cánh tay phải của Lão Đại đã bị đứt lìa xương. Hắn thét lên đau đớn, thằng Ù thấy vậy liền thả ra lùi ra xa đứng thế thủ.

Lão Đại khổ sở ngồi dậy thì bị một cú đá vòng cầu thọc mạnh vào mặt. Tiếng "bốp.." vang lên cho thấy một lực đá rất nặng ký.

Hắn ta nằm bất tỉnh. Thằng Ù lùi ra sau nhưng mắt vẫn cảnh giác, khi thấy đối phương đã im ắng, nó liền chạy về phía tôi cố hết sức nâng cái bàn đông lên.

Một cánh tay túm lấy cổ của thằng Ù từ phía sau kéo nó ra ngoài hành lang một cách đột ngột. Tôi nhận ra đó là bàn tay của Lão Đại, hắn ta dai thật, bị một cú đá nặng ký như thế mà vẫn không ngất đi ngược lại còn sung sức nữa.

Tôi gắng gượng kéo đôi chân của mình ra nhưng nó vẫn kẹt cứng khiến tôi bất lực.

Ở phía hành lang, thằng Ù đang dùng hai chân đạp lên ngực của Lão Đại như thể muốn dựt tay của hắn ra khỏi cổ.

"Rầm.."