[note33388]
――Tại một ngôi nhà dân nào đó trong làng Coliat.
Ông chồng và đứa con của tôi đang đứng lên trong đôi giày đế dày.
"Vậy tôi đi đây"
"Mẹ ơi, con đi đây!"
"Ừ, đi cẩn thận. Mẹ đan xong cái này sẽ sang nhà Rena làm công tác cộng đồng, nên bữa trưa hãy làm nóng món hầm rồi ăn hen"
Tôi vừa mỉm cười vừa vẫy tay sau khi nhìn hình dáng khỏe mạnh của đứa con và tiễn nó ra khỏi căn phòng.
"Vâ~ng!"
"Biết rồi, cám ơn em"
Đứa con của tôi trả lời một cách khỏe khoắn và lao ra thế giới tuyết, rồi ông chồng cũng đi kế theo nó.
Sau đó cánh cửa đóng lại.
Bên trong căn phòng chỉ vang lên tiếng củi cháy, để sưởi ấm căn phòng.
Tôi lại gần lò sưởi, điều chỉnh để củi cháy rực lên hơn, rồi ngồi ra góc và bắt đầu đan.
"Hàà~, lạnh thiệt"
Thời tiết này không thể làm công việc đồng áng, nên chúng tôi sẽ trả bằng quần áo hay giỏ làm bằng gỗ như một phần thuế. Vài thứ trong số những thứ này sẽ được chọn lựa.
Nhà của chúng tôi đã lựa chọn chi trả bằng y phục và giỏ gỗ.
Dù ở các nhà khác, hình như cũng có người làm bát cơm, hay cốc, hay vật trang trí bằng gỗ. Nhưng bởi nhà tôi không có ai khéo tay như vậy, nên đã làm loại công việc vô cùng phổ biến này.
Gần đây cả nhà ba người làm mỗi ngày, nhưng bởi hôm nay tuyết chất đống, nên sẵn tiện tôi quyết định cho đứa trẻ được chơi đùa thoải mái.
Thực tình tôi muốn cả nhà cùng đi cơ, nhưng hôm nay phải ráng nhịn.
Tại sao thì bởi hôm nay là ngày đó mà.
Nói thẳng ra thì tôi kết thúc hết hạn ngạch của ngày hôm nay cho cái ngày này.
Sau đó sẽ làm việc mấy việc đan móc cho đến khi có liên lạc.
Chắc do việc hôm nay có tuyết rơi chăng, từ sáng trời đã lạnh run người, tay lạnh ghê.
Tôi vừa đưa các ngón tay lại gần lửa để làm ấm giúp cho bàn tay không bị đông cứng, vừa tiếp tục dùng các que đan và hoàn thành bộ trang phục.
Căn phòng trở nên yên tĩnh thêm so với sự ồn ào náo nhiệt cho tới nẫy giờ của đứa con khi reo vang: tuyết kìa tuyết kìa.
Thế nên tôi không có người nói chuyện, mà đang tiến hành công việc một cách âm thầm, thì bỗng nghe thấy tiếng đập cửa theo giai điệu.
"Ổn rồi"
Khi tôi đáp lại, cánh cửa mở ra ga-rah và cô bạn thân Rita bước vào.
"Hanna, hôm nay có tuyết, nên hội họp sẽ làm bên ngoài đó"
"Rốt cuộc hôm nay sẽ làm gì?"
"Hôm nay ấy nhé, nói, nóinóinóinói, nói sao nhỉ! Sẽ làm tượng băng đó!"
Tôi nghe thấy giọng nói hòa quyện tâm trạng hưng phấn của Rita. Chuyện này có khi nào, có khi nào là? Vọng tưởng trong tôi đang lan rộng ra.
"Có khi nào đối tượng là ......"
""Sil×Al!""
"Đợi mị một phút! Mị sẽ tới ngay đây!"
"Hãy Nhanh lên"
Tôi mau lẹ tắt lửa, mặc quần áo và cùng Rita chạy ra thế giới tuyết.
"Nào~, dính lấy nhau thôi!"
"Nên làm theo phong cách nào đây"
""Gưfưfưfưfư""[note33391]
×××
―― Ở làng Coliat.
Trong làng, chắc do tuyết chất đống, vô số trẻ con đang chạy quanh đầy sức sống.
Cùng với đó là những người đàn ông bám theo để chăm sóc chúng, nhưng chắc phần nhiều là do thấy mệt mỏi khi làm việc suốt trong nhà cũng nên. Mượn lí do đám trẻ muốn đi chơi, đám đàn ông đã bay ra ngoài như thể tính bỏ trốn cùng lũ trẻ.
Cả cái miệng ấy của Roland, người đang làm người tuyết trong làng.
"Xem đây! Westa! Người tuyết của ta! Cơ bắp lồi lõm như ta đúng không?"
"Hưm, Roland ơi. Tự hào về thứ chỉ có hai đầu như thế, có gì vui chứ? Nhìn cái của tôi này! Nó ra hình người hẳn hỏi"
"Ngươi bảo sao! Chờ chút đã! Bởi giờ ta mới làm một bức tượng băng giống hệt cơ thể ta mà"
"Hưm. Nhớ cẩn thận đừng để nó thành gấu hay ye-ti hết mức có thể nha"
Sau đó cả hai quay lưng vào nhau và chế tạo trong chốc lát.
"Xong rồi đó Westa!"
Roland ra vẻ tràn đầy tự tin.
Nó hiện ra một cơ thể hình tam giác ngược với những cơ bắp được làm một cách chi tiết. Đặc biệt là có thể cảm nhận được sự công phu nơi cơ bụng và cơ bắp tay trên.
Westa suy nghĩ: chỉ nhìn chỗ này thì cất tiếng than phục cũng được, nhưng,
"Phần thân dưới là cái gì vậy?"
"Àà? Phần thân dưới để nâng đỡ phần thân trên hào nhoáng của tôi chẳng đã được quyết định rõ rồi hay sao"
Nhìn bộ mặt của Roland, người nói: "Chuyện như thế mà ngươi cũng không hiểu sao?", gân xanh nổi lên trên khuôn mặt của Westa.
"Quả thật, nó vượt qua ngoài khuôn khổ gấu hay ye-ti, mà thành ra một con ma vật rồi ha? Một cơ thể mới kì dị làm sao? Trông hoàn toàn như orc vậy?"
"Háá!? Còn của kẻ như ngươi thì ra thế nào chớ?"
Trước Roland đang tiến lại gần với bộ dạng nóng giận, Westa thở ra mũi và công bố bức tượng băng của bản thân.
"Quan sát một cách tỉ mỉ đê! Đây là bức tượng băng thể hiện vẻ đẹp cơ thể tuyệt vời của tôi đấy~"
Westa đưa hai tay ra sau đầu và nhấn mạnh vào cơ ngực hay cơ bụng: nhìn vào đây này, nhìn vào đây này. Độ hoàn thành ấy rõ ràng khá cao, nhưng cơ bắp của Roland rõ ràng nhiều hơn so với lúc Westa cởi trần.
Đó là chuyện mà Roland nhận ra trước tiên.
"Hô~ô? Ngươi bảo đây là ngươi sao?"
Roland nheo mắt và gửi một ánh mắt đầy hoài nghi. Tuy nhiên Westa lại ưỡn ngực trong khi cứ nói chẳng có chuyện gì tội lỗi.
"Làm gì có chuyện cơ bắp của ngươi được như thế này cơ chứ!"
"Này, chờ đã, ngươi tính làm gì thế ...... aaaaaaah!? Cơ bụng và cơ ngực của tôi!?"
Westa gào thét, và ném tuyết trong khi cứ kêu dừng lại đê.
Roland với khuôn mặt dính đầy tuyết đã nói.
"Tên khốn, tự dưng làm cái quái gì vậy"
"Đây là cái giá cho việc động tay vô bức tượng băng của ta ha. Nhà ngươi bây giơ trông ngầu hơn bình thường gấp hai lần đấy? Hahahahahahahah ...... kape!?"
Một quả cầu tuyết được ném thẳng vào cái miệng đang cười lớn của Westa.
"Tên, kh, ốn~. Tính chơi hử?"
"Lao vào đây, tên cứt kia!"
"Ta sẽ nghiền nát ngươi, tên não cơ bắp!"
Một cuộc chiến tuyến kịch liệt đã bắt đầu ven đường của ngôi làng.
Nhìn thấy cảnh ấy, không hiểu sao những người dân làng khác trở nên phấn khích và tập trung lại.
"Này, Elman, trợ giúp cái! Hạ gục tên cứt kia nào!"
"Ế, ế? Tôi ấy à?"
"Lardo cho mượn tay cái! Cho lũ cơ bắp kia biết tới khổ đau nào!"
"Hả? Ta ư?"
Khi nghe thấy tiếng kêu gọi hỗ trợ của Roland và Westa, đám dân làng lần lượt kêu lên "Bạn ta cũng tham gia" hay "Là cuộc chiến tuyết đích thực nha!"
Sau đó họ chia thành hai đội, ngôi làng Coliat đã trở thành một chiến địa.