Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 027: Mùa hè tươi mát




Chúng tôi đi trên con dốc thoai thoải, rồi leo lên ngọn núi.

Rõ ràng, tuy khó khăn cho việc thu hoạch rau dại trên núi định kì được, nhưng ở mức độ nào đó, vẫn có một con đường in dấu chân người đi qua. Đó là một khu rừng cây lá xum xuê với nhiều bóng râm, không tạo cảm giác khó chịu do nóng bức. Hôm nay, gió cũng thổi vừa đủ để làm mát lạnh tiết trời hè này. Nơi đây có sự khác biệt khá lớn với khí hậu Nhật Bản. Tôi chẳng cần dùng đến băng ma pháp luôn. Mà đã đi píc-níc, thì tôi chẳng muốn dùng đến băng ma pháp đâu.

Thứ tự leo núi hiện tại giờ là chị Elinora, Emma onee-sama, tôi và Shiela.

Việc Emma onee-sama đang bận tâm đến tôi thật là hạnh phúc. 『Đi nhanh thế này có ổn không?』chị đã cất tiếng hỏi như vậy và nắm tay tôi đó.

Tuy nhiên, nhờ "ơn" chị Elinora bảo: 『Al cũng đang huấn luyện kiếm nên thế này dư sức đó』mà Emma-sama đã bỏ tay ra mất rồi.

Ưư, cớ sao lại nói lời dư thừa vậy. Dù tay Emma onee-sama có những vết chai do tập kiếm gỗ, nhưng nó rất mềm mại như tay bé gái vậy.

Có vẻ Emma onee-sama và Shiela đã tham gia huấn luyện của đoàn tự cảnh từ hai năm trước. Có vẻ khi thấy chị Elinora giao kiếm chung với bạn bè trong đoàn tự cảnh, nên họ muốn mạnh mẽ lên dù là con gái.

Dù vị trí mạnh nhất làng này đã thuộc về con gái mà......

"Alfried-sama, ngài bắt đầu luyện kiếm từ mùa xuân năm nay à?"

"Ừm, dù không phải là hàng ngày, nhưng em cũng thường xuyên tập. Cả bố Nord lẫn chị Elinora đều nghiêm khắc mà.

"Cỡ vậy thường thôi. Thường mà"

"Elinora và ngài lãnh chúa đều mạnh mà nhỉ. Chị lúc nào cũng thua dễ dàng cả"

Ahaha, chị Emma cười nhăn nhó.

"Thôi, ăn ở chỗ này đi~"

Từ phía sau, Shiela vừa ôm hộp cơm, vừa hét lên như vậy. Hôm nay, từ lúc leo lên ngọn núi này, chị đã nói câu này bao lần rồi nhỉ?

"Ráng chịu đựng thêm chút nữa đi"

Trước lời nói của chị Elinora, Shiela liền cất hộp cơm đi.

Có chuyện lớn xảy ra ở chỗ ngực. Hộp cơm đã...... biến mất?

Cảnh đó làm tôi thấy sợ hãi.

Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra ở đó vậy. Không lẽ nào là ma pháp không gian?

"Mùi hương ngon thế này cơ mà. Vẫn chưa được ăn nó quả là giết người mà~"

"Shiela, hãy cố lên một chút nữa? nhé?

"Ưm"

Đáp lại lời Emma onee-sama, Shiela lại bước đi tiếp.

Dù có chút thương tiếc, nhưng tôi nhìn về phía trước và tiếp tục leo núi.

"Đến nơi rồi~!"



Không có chuyện nguy hiểm gì xảy ra cả, giờ chúng tôi đã đến độ cao có thể nhìn thấy toàn cảnh làng Coliat.

Dù với tôi, việc Shiela bị ngã đủ coi là có chuyện xảy ra rồi.

Việc chị ngã mà không chống tay về phía trước, nhưng không hề đập mặt xuống đất là thế nào chứ. Chuyện đó à? Chuyện túi khí nở bung ra khi xảy ra tai nạn giao thông nhỉ?

"Cơm hộp~! Nhanh ăn cơm hộp thôi!"

Shiela, khi nghe thấy lời tôi, đã nhanh chóng ngồi xuống thảm cỏ.

"Từ đây có thể thấy toàn bộ làng Coliat nha"

"Dinh cơ của Elinora to nhất nên có thể thấy khá rõ nhỉ"

"Nhanh! Ăn thôi nào~!"


"Shiela thật là, không thể bình tĩnh khi nhắc đến đồ ăn nhỉ"

"Khác hẳn với bình thường, dù điểm đó cũng đáng yêu"

Ưwa~, chị Elinora đang nói ưfưfư và cười mỉm với Emma onee-sama. Tôi có linh cảm xấu.

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì ạ. Ngồi đây ăn thôi."

Tôi đặt mông xuống chỗ có mọc những cây cỏ mềm. Nhờ sự thông gió tốt, những làn gió đang làm cơ thể nóng ran của tôi nguội bớt và lung lay hàng cỏ.

"Gió mát ghê"

"Vậy, chúng ta ăn thôi nhỉ"

"Vâng!"

"Ừm"

Mọi người mở hộp cơm và đồng thời rò rỉ giọng nói.

"FƯWAa~!"

"Trông ngon ghê!"

"Quả là Baltro nhỉ"

"......"

Chỉ toàn một màu vàng thôi. Mà nghĩ lại. Baltro đã phàn nàn: nào là không có thời gian, nào là không đủ nguyên liệu, nào là không có đồ chuẩn bị sẵn mà nhỉ. Tình cờ, hộp cơm của tôi có cực nhiều tamagoyaki. Bữa trưa cũng qua lâu rồi. Tôi đã bảo không cần mà, thật hết thuốc chữa.

Toàn màu vàng cũng ngại, nên tôi thay vài miếng takagoyaki bằng mấy món thừa rán với vị sốt thịt, nấm, cà rốt và bơ.


Shiela nhanh chóng dùng dĩa xiên miếng tamagoyaki và bỏ vào miệng.

"ƯWAa~! miếng tamagoyaki như tan chảy với vị ngọt ngào đậm đà~"

"Ưfưfư, vậy mình sẽ ...... thứ màu trắng này là gì vậy? Elinora-sama?"

Ema onee-sama chỉ tay vào thứ màu trắng và hỏi chị Elinora.

Chị Elinora cũng để ý và nhìn chằm chằm đầy nghi vấn vào thứ màu trắng có trong hộp cơm của bản thân.

"Cái gì nhỉ. Tớ cũng chưa thấy bao giờ. Al có biết gì không? Em giúp làm chúng mà?"

"Đó là cơm nắm đó. Cứ cầm tay rồi ăn thôi. Dù có chút vị muối, những ăn với thịt cũng ngon đó"

"Hế~. lần đầu mới thấy"

"Mình cũng vậy"

"Nhơm nhắm nhũng nhá nhon nhó"

"Shiela, không nói chuyện gi đang nhai đầy thức ăn~"

"Vâ~ng"

Shield nuốt rồi đáp lại bằng khuôn mặt cười dịu dàng. Không hiểu sao có vẻ rất tự nhiên như trẻ con mà có phần đáng yêu ghê.

"Cơm nắm cũng khá ngon đó"

"Thật vậy à? ......Thật vậy này! Hơi mềm, càng nhai càng thấy ngọt và ngon!"

"Đúng vậy, đúng như cậu nói"


Nhất định là nói dối. Không có chuyện chị Elinora nhai đồ ăn rồi đưa ra những câu cảm tưởng như vậy đâu. Cái gì mà mềm chứ?

Như lúc ăn spaghetti, chị cũng có bảo『Có cảm giác ngon và thú vị』.

Không hiểu sao chị Elinora đang nhìn tôi.

Có lẽ ánh mắt đó muối bảo『Sao không cho chị ăn món này sớm hơn chứ』. Tôi đáp lại bằng ánh mắt 『Thần sẽ tiếp đãi món cơm nắm nóng hổi ở dinh cơ mà』. Đó là câu chuyện về cơm nắm để trốn thoát ánh mắt đó.

"Nếu ăn nóng còn ngon hơn đó"

"Ra vậy sao~! Đây là món mới là Baltro-san mới khám phá ra à?"

"Ưm, ừm, đúng vậy đó."

Mà, thôi sao cũng được. Nếu phổ biến quá, những kẻ kỳ lạ lại đến, thì rắc rối lắm. Lần trước, bố Nord đã phải xua đuổi một tay bán hàng kỳ quái rồi. Do tôi đã bán quyền cho Three, nên có đến cũng vô ích mà.

"Nó cũng hợp với cá đó~"


Shiela cũng trông đầy hạnh phúc khi ăn cơm nắm.

Tôi thầm nghĩ: kho báu của làng Coliat chính là đây.

Sau khi bữa ăn yên bình kết thúc, tôi để cơ thể mình nghỉ ngơi dưới bóng râm, trong khi nhìn quanh cảnh xung quanh.

『FƯNIi! FƯNIi!』

Đang có con chim ngu ngốc nào đó.

Thấy tò mò, tôi hỏi chị Elinora, người đang ngồi ở bên cạnh.

"Chị Elinora. Đó là con chim gì vậy? Nó kêu tiếng cực lạ đó"

"Ara, em chưa nghe nói bao giờ sao? Nó là một loài chim hơn lớn, vốn sống ở độ cao như thế này. Tên là chim FƯNIi."

"Tên vậy sao?"

"Phải, bởi nó chỉ kêu cái tiếng duy nhất thế mà"

"Ngoài ra nó còn đặc điểm gì khác không?"

"Dù là chim, nó chạy trên mặt đất đó. Dù rất hay ngã"

"...... một con chim kỳ quặc ghê. Nhân tiện, chị định nói bằng giọng như vậy đến bao giờ thế? Khi ở ngoài, chị sẽ như vầy à?"

"Chị sẽ coi như không nghe thấy vế sau. Nữ giới có nhiều thứ lắm đó"

Chị Elinora, người đang thu ngắn cự li, thật đáng sợ.

"Quả thật, Elinora-sama thích Alfried-sama nhỉ. Lúc leo núi cũng giữ khoảng cánh để quan sát ngài suốt.

Chị Emma, người đang ngồi trên tảng đá, mỉm cười và nói vậy.

Xong rồi, thế là uy hiếp đó. Mà sao lại nhìn được như thế nhỉ? Chị Elinora lúc nào cũng lườm tôi, không hiểu sao nữa.

Thấy tò mò, tôi đưa mắt nhìn mặt chị Elinora, nhưng chị đang quay lưng lại nên không thấy được biểu cảm.

"Không có chuyện đó đâu. Chỉ là tại Al leo núi chậm đó."

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chị Elinora có chút gì đó mềm mại hơn với mọi khi.

Hôm nay cũng thật hòa bình.

---

Chú thích tác giả: Chương kế là mùa thu hoặc mùa đông.