[note23197] [note23198]
Tôi rời khỏi nhà Logan và trở lại con đường.
Chắc có người nghĩ: có phép dịch chuyển thì không đi bộ cũng được mà, nhưng hôm nay là píc-níc mà. Đi bộ mới có ý nghĩa chứ.
Đi một mình hơi buồn thật. Quả nhiên, rủ Logan đi cùng là chuyện không thể nhỉ. Dù tôi có cảm giác nếu quay lại, có khi bác sẽ bảo 『Quả là hết cách nhỉ』rồi đi cùng cũng nên.
Nhắc mới nhớ, giờ nghĩ kỹ lại thì tôi không có bạn đồng trang lứa nhỉ. Thật buồn ghê. Tôi muốn có những người bạn để có thể cùng nhau vui vẻ trong những lúc như thế này. Rồi sẽ cùng nhau đi chơi trong làng hơn nhỉ.
Biết vậy, mình dẫn anh Silvio đi cùng thì hơn. Nếu rủ anh đi học sách ở nơi có quang cảnh đẹp chẳng hạn, chắc anh sẽ đi thôi.
Ở quảng trường tập luyện của đoàn tự cảnh mà ban nẫy tôi đi qua, không còn ai cả. Hẳn buổi huấn luyện đã kết thúc rồi.
Hôm nay tôi cũng đã đi qua quảng trường náo nhiệt và hướng tới ngọn núi.
"Ara, Alfried-sama. Xin chào ngài."
"Chào chị."
"Ghét ghê, tôi đâu còn trẻ vậy chứ."
"Không có chuyện đó đâu."
"Xin chào ngài, hôm nay ngài đi đâu vậy?"
"Cháu tính lên núi chơi một chút đó."
"Xin hãy cẩn thận nhé."
Tôi đáp trả lời chào của những người dân làng.
"A, anh trai trong bảy điều kỳ bí!"
"Nà~o! Chỉ tay vào người khác là vô lễ đó."
"Vâ~ng"
Ế? Nhóc mới nói gì đó? Dù tôi nghĩ việc quát mắng lại không phải do việc chỉ tay vào người khác.
Khi tôi quay đầu lại, bà mẹ đang vừa cười gượng, vừa cúi đầu xuống.
Bảy điều kỳ bí là gì nhỉ? Kiểu như truyện ma trong trường học? Nếu thế thì tôi muốn nói chuyện chút với đứa bé đó. A, nhóc đó không còn ở đó nữa rồi.
"Ara, không phải Al sao. Hôm nay em làm gì vậy?"
"Ế? Đứa trẻ này là em của Elinora-sama, Alfried-sama sao?"
"Ế? Thật không? Lúc nào nghe Elinora-sama nói chuyện về cả.
Gê! Chạm trán phải chị Elinora rồi. Chưa kể hôm nay chị còn dẫn theo hai người bạn gái đồng trang lứa mà tôi không biết nữa.
"Tên chị là Emma. Rất hân hạnh được làm quen."
Cô gái tự giới thiệu là Emma có mái tóc ngắn hơi xanh, đang tiến đến gần và nhìn tôi bằng đôi mắt màu xanh.
Một chị gái [note23199] với chân tay mảnh mai, xinh đẹp và có vẻ dịu dàng. Chắc chắn nếu là Emma onee-sama thì sẽ cưng chiều tôi, không sai vào đâu được.
"Rất vui được gặp chị. Em là Alfried, con trai thứ nhà Slowlet. Lúc nào chị gái em cũng được chị quan tâm."
Tôi chào chị Emma với một nụ cười có vẻ hết sức trẻ con. Kiểu chào này, tôi từng làm bao nhiêu lần khi đi làm ở Nhật Bản rồi.
Người ta nói rằng ấn tượng đầu tiên về người khác sẽ được quyết định trong mười giây ở lần đầu gặp mặt đó.
Vào lúc trao đổi những câu chào như "Xin chào", "Rất vui được gặp", hẳn não bộ đã quyết định ấn tượng về người đó.
Dù chỉ là chút ít, tôi muốn tâng bốc (tán tỉnh) chị Emma. Việc thay đổi ấn tượng sau này khó mà.
"WA~, giỏi quá. Quả là em trai của Elinora-sama."
"Quý tộc phải học những thứ này, nên đó là điều hiển nhiên mà?"
"Không có chuyện đó đâu, Sheila. Al chỉ đang đùa cợt đó."
Không hiểu sao, chị Elinora đang nói một cách đầy lạnh lùng với một tâm trạng xấu.
Sao thế nhỉ? Chị lại nóng nẩy như vậy. Hôm nay là ngày đó à.
"Ế? là vậy sao~?"
Ở gần còn có một thiếu nữ nữa, được gọi Shiela có mái tóc dài màu nâu với đuôi tóc đang rung rinh. Trái ngược với nó là bộ ngực đang lắc, có vẻ có chứa sức nặng.
Tu, tuyệt quá. Đại khái thứ đó như thể đang chất chứa giấc mơ và hi vọng của đám đàn ông vậy. Hơn thế nữa, tôi không suy nghĩ gì liền quay đầu, bám víu cái gì đó để xóa bỏ đi sự tồn tại thần thánh đó.
Khi gấp gáp nhìn sang chị Elinora, tôi đã bình tĩnh trở lại.
"Không hiểu sao, giờ muốn vô tình đánh Al ghê."
"Ế!? Tại sao chứ!"
"Không hiểu sao nữa."
Quả là người luôn đọc thấu tâm của tôi. Tôi từng nghe bảo nữ giới có khả năng ngoại cảm đó. Thật vậy nhỉ.
"Maa maa maa, đánh em trai thì thật đáng thương đó.
ĐÔĐÔ. Chị Emma đang dỗ dành con ngựa bất kham.
Quả là người tốt quá đi. Thật muốn chị trở thành người chị thật sự của tôi.
"Vậy, hôm nay Alfried-sama đang làm gì đó~?"
Shiela thay đổi không khí, hỏi với một giọng điệu mềm mại. Không hiểu sao, thời tiết đẹp có vẻ dễ buồn ngủ.
"Giờ em tính lên núi chơi."
"A~. Núi nhỉ~. Chỗ ở gần bình nguyên à~?"
"Vâng, chỗ đó đấy."
"Em định làm gì ở chỗ đó chứ? Lại xây cái nhà kỳ quặc à? Hay tính đi câu cá?"
Bảo cái nhà kỳ quặc là thất lễ nha! Quả thật, nếu xem thường my home thì đến tôi cũng sẽ nổi nóng đó. Dù bản thân chưa dám nổi nóng với chị Elinora bao giờ.
"Píc-níc. Đi ăn cơm ở một nơi có đầy cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp đó."
"Hay nhỉ. Ăn cơm ở nơi có cảnh đẹp!"
Không hiểu sao, Shiela hưởng ứng theo ngoài dự kiến.
"Đúng vậy nhỉ. Hôm nay trời cũng đẹp. Sẵn tiện, bọn mình cũng leo núi không?"
Chị Emma cũng hưởng ứng theo.
"Đúng vậy. Từ chiều cũng đâu có gì làm. Đi thôi nhỉ."
Ế? Đến chị Elinora cũng đi sao?
"Cũng được, chẳng phải chị ăn ở quán bác Seria rồi à?"
"Bọn chị cũng tập huấn từ sáng rồi, nên vẫn còn ăn được. Khi vận động thì lại cũng đói bụng mà."
"Chị lại nói thế rồi, cứ ăn như vậy, đến mùa đông là bé [note23201]......"
"Háá?"
"......"
"......"
"......fưtô [note23202], lại muốn vận động nhỉ~. Ahaha"
Nguy hiểm quá. Suýt nữa dẫm phải địa lôi rồi. Vô tình nói mấy lời dư thừa là tật xấu của tôi. Phải cẩn thận. Emma onee-sama và chị Shiela đang chuyển hóa khuôn mặt đó.
"Nếu thế, cơm hôm thì sao......"
"Al cũng không cầm theo à. Hơi tệ thật nhưng đành để Baltro làm gấp phần cho bốn người thôi."
"Vui ghê. Đồ ăn của bác Baltro ngon mà."
"Fưwaa~......"
Tuyệt thật, có lẽ do có bạn bè ở đây, nên chị Elinora đang dùng những lời thật dịu dàng. Lúc nào chị cũng sai vặt tôi, kiểu:『Để Baltro làm cho chẳng được sao. Hay là Al làm đi』. Hay hai chị cũng đến nhà tôi luôn được không? Nếu là bây giờ thì tôi tặng kèm thêm anh Silvio mà. Chị Shiela thích ăn nhỉ? Giờ đến chỗ Baltro thôi!
"Vậy, đến dinh cơ thôi"
""Đi~thôi""
Thế là bốn người hướng tới dinh cơ.
Nhân tiện, nhắc đến Roomba, gần đây bác thích ngôi nhà mà tôi làm lạnh bằng băng ma pháp, tựa như nơi tránh nắng, và đang thỏa thích ở đó. Maa, bác là kiểu người chỉ nhìn thôi cũng đã thú vị rồi, nên ổn thôi.
Lần trước, lúc chơi cờ Shogi với Roomba, tôi đã thắng và khi bảo hình phạt thua cuộc là 『Nhảy thỏ quanh sân trong trong một tuần!』 thì bác để hai tay lên trên đầu, rồi nhảy pyon pyon đó. Nhìn một người to lớn vậy làm mấy thứ đáng yêu khiến tôi cười nắc nẻ.
Lúc bác trở lại và hỏi『Sao nhóc lại cười? Có gì đó buồn cười à?』, tôi đã chỉ cho cách thỏ nhảy thì mặt Roomba đỏ chót. Có vẻ bác đã làm như vậy ở vương đô. Có vẻ cái gì cũng do sư phụ của bác là Guild Master dạy cho.
Tuy khá ngốc nghếch, nhưng chắc bác đang giúp đỡ mấy việc dùng đến sức hay xây dựng trong làng, nên tôi vẫn muốn bác tiếp tục ở ngôi làng này.
×××
Khi về đến dinh cơ, Baltro đã ngay lập tức làm cơm hộp cho chúng tôi. Tuy có phàn nàn:『Chẳng phải cần hay sao à』, nhưng bác vẫn nhanh chóng làm bốn phần ăn, thật tuyệt. Gì vậy? Baltro cũng là tsun à?
Tôi vừa cảm thấy rợn người khi những ông chú xung quanh đang trở thành tsundere một cách quyết liệt, vừa nhanh chóng chuẩn bị cho chuyến đi.