Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 011: Ở quảng trường




[note23003]

Tôi tạm tách ra khỏi bố Nord và đi nhìn những thứ được bán trong quảng trường.

Tôi đi tìm kiếm những thứ ngon miệng và những thứ có thể sử dụng được trong thế giới đầy fantasy này. Nếu mà có gạo thì chắc sẽ cực vui đó. Mà cây nấm tươi mới kia liệu có ổn không nhỉ?

Ngoài ra, tôi cũng muốn đến nhà hàng và ăn thử một bữa ăn bình thường. Người bình thường ở thế giới này sẽ ăn món ăn như thế nào nhỉ? Những món dùng trứng như Omu-rice [1], mà không có cơm. Liệu có mấy món trứng cuộn (tamago-yaki) [2] không nhỉ? Nếu không có thì phải nhờ ai đó làm cho cái chảo rán đặc biệt rồi.

Tôi sẽ hết mình đưa ra những món Nhật để Baltro làm cho.

Trước hết, tôi đi đến gần chỗ anh trai đang bầy rau kia đã.

"Ô, mình nên trao đổi nhỉ? Hay nên mua nhỉ?"

Toàn bộ tài sản ngày hôm nay là hai đồng bạc từ mẹ Elna và ba tiền đồng tôi mượn từ Baltro. Một khoản tiền tiêu vặt thừa sức đối với hàng hóa làng địa phương.

"Ừm, mau thôi"

Rau củ đang được bày trên một tấm vải thô ráp như vải lanh.

Đậu Hà Lan, cải bó xôi, cà rốt, khoai tây, trái câu khô à. Hừm hừm, được rồi.

"Anh ơi, tất cả chỗ này hết bao nhiêu?"

"Ô? Nhà anh bán một hộp trái cây khô là hai tiền đồng, đậu Hà Lan là năm đồng tặc, một mớ cải bó xôi là hai đồng tặc, hai củ cà rốt là năm đồng tặc, năm củ khoai là một tiền đồng, Vậy, ê~tô, tất cả làーー"

"Bốn tiền đồng và hai đồng tặc nhỉ?"

"Ô? Ôu, chắc là cỡ đó. Anh, nhóc giỏi tính toán à?"

"Ừm, maa cỡ này thì em làm được?"

"Mới tuổi này mà đã tính toán được, thì chắc tương lai nhóc sẽ có triển vọng lắm đó."

Anh bán rau vừa mỉm cười, vừa cuộn đống rau lại.

"Nếu bản thân không có thứ gì để dựng thì sẽ bị tính thêm tiền gói đựng, nên lần sau em nhớ mang theo thứ gì để đựng nhé. Lần này anh khuyến mại cho."

"Em hiểu rồi! Cám ơn anh!"

Tôi trao 4 tiền đồng và 2 đồng tặc để đổi lấy đống rau của của anh bán rau.

Nhân tiện, tiền tệ ở thế giới này có giá trị như vậy.



Đồng hắc kim 10,000,000 yên

Đồng bạch kim 1,000,000 yên

Đồng vàng lớn 100,000 yên

Đồng vàng 10,000 yên

Đồng bạc 1,000 yên

Tiền đồng 100 yên


Đồng tặc 10 yên

Có vẻ dùng hệ thâp phân. Việc không sử dụng mấy đơn vị tiền tệ nửa vời như 2 yên, 20 yên, 2000 yên thật là tốt. Thêm vào chỉ thêm nhầm lẫn thôi.

Và tôi đã bỏ những thứ mua được và ma pháp không gian ở một chỗ hơi cách với quảng trường một chút.

Đây cũng là một loại thuộc ma pháp không gian mà tôi tìm ra gần đây khi nghĩ "liệu có thể làm gì ngoài dịch chuyển không nhỉ?" rồi thử nghiệm xem. Ngoài ra, cũng có thể bóp méo không gian trong phạm vi nhỏ để hút vật vào, cắt không gian, hay thêm một ít trọng lực.

Ma pháp mới học được này mang năng lực có thể bỏ đồ tùy thích vào trong một không gian con.

Thứ bỏ vào không gian con không chịu tác dụng của thời gian, nên đồ ăn bỏ vào sẽ không bị thối rữa. Chưa kể lúc nào cũng được, nơi nào cũng được, có thể lấy được nguyên liệu nấu ăn ra.

Đây chính là thứ ma pháp mà đám thương nhân thèm muốn nhỉ.

Lúc bỏ vào không gian con, đơn giản chỉ cần tưởng tưởng ra hình ảnh một cánh cổng là mở được, nhưng việc tưởng tượng khi lấy ra khá là khó. Nếu không tưởng tượng rõ ràng được thứ muốn lấy ra thì không lấy ra được, do đó tôi cần phải nhớ rõ những gì đã bỏ vào. Nếu thứ đó có số lượng nhiều thì khi tưởng tượng ra nó, tôi sẽ biết bên trong còn lại bao nhiêu.

Sau đó, tôi mua nhiều đồ ăn, và những nguyên liệu và vật liệu gỗ dùng để chơi.

Có nhớ hết được không nhỉ? Phải ghi chép lại để nhớ, chứ không lại như chú mèo máy tương lai hay đãng trí rồi lấy nhầm đồ mất.

Một lúc sau, Bố Nord trở về quảng trường.

Cuộc nói chuyện với trưởng làng có vẻ kết thúc rồi.

"Con đi nhìn quanh xem ở chỗ này chỗ kia bán cái gì, mà cái cây nấm có màu cầu vồng kia thật đáng nghi."

"Ahaha, cái đó, khi lớn con sẽ hiểu thôi."

A, ra thế, là thứ liên quan đến cái đó à. Dù có hỏi chị bán hàng, thì chắc cũng sẽ bị đối xử như trẻ con và bị đánh trống lảng kiểu như: "Cái gì ý nhỉ?".


"Bố Nord, đi ăn chút đi."

"Ừm~, đúng rồi nhỉ. Sẵn tiện, ta cùng đi ăn món ăn của làng thôi."

Nhân tiện, có vẻ ở thế giới này, những nông dân lao động chân tay thường chỉ ăn qua loa, khoảng bốn bữa một ngày.

Cũng có thể do lượng calorie mỗi bữa ít nên ra thành như vậy nhỉ, nhưng có vẻ ở những nơi bần cùng, cũng có người đổ gục, do ngày ăn hai bữa với lượng dinh dưỡng thấp rồi cứ vậy lao động chân tay đó.

Gần đây, mọi người trong nhà tôi đều ăn ba bữa một ngày. Quả nhiên, việc được ăn vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối thật tốt nhỉ.

Chúng tôi tiến tới một quán ăn có một cái bảng vẽ bức tranh có hình cái thìa, cái dĩa và cốc bia.

Dù không đọc được chữ trên bức tranh thì vẫn có thể truyền đạt thông điệp đến bất cứ ai, tuyệt nhỉ.

"Mừng vào quán! A, ngài lãnh chúa!"

Khi vào quán, có giọng của một bác gái với dáng người vừa phải, đang mặc tạp dề vang lên.

"Chào, chị Seria. Tình hình thế nào?"

"Xin chào. Nhờ ơn ngài lãnh chúa giới thiệu món spaghetti nên lượng khách tăng nhiều lắm. Tuy nhiên, gần đây lượng muối lại bị giảm đi~"

A~, phải dùng tí muối khi luộc nhỉ. May mắn thay, có thể kiếm được muối ở gần làng, nên giá cũng rẻ hơn; nhưng giá muối vốn cao mà~."


"Ừm, người nghĩ ra thứ đó là Al đó. Đứa trẻ này, đứa trẻ này."

"Đứa trẻ này là Alfried-sama?"

"Đúng vậy đó."

"Tuyệt quá~. Cháu có món gì mới không?"

Bác tự nghĩ đi chứ. Dù sao cũng là đầu bếp mà. Nhưng mà, đó là điều hiển nhiên nếu bản thân phải tiếp quản gia đình theo ý cha mẹ, nên tôi đâu thể làm kẻ cứng đầu được. Không còn cách nào khác nhỉ.

Ví dụ như, việc hồi tiểu học, tôi đã không có cảm giác thắc mắc tại sao lại điểm danh hết đám con trai rồi mới đến con gái. Kế đến là khuynh hướng chuyển sang họ của người con trai sau khi kết hôn nữa.

"Ừ~m, dù có nhưng cháu không có dụng cụ, cũng không có sốt nữa~."

"Có à? Dụng cụ? Nếu là dụng cụ thì hay ta nhờ Logan chế tạo giúp cho nhóc nhỉ?"

"Thật không!?"


"Cứ giao cho ta. Để ta bảo với lão già lập dị đó cho. Vậy nên nhóc cứ đến trực tiếp hỏi đi."

"Ừm, cháu hiểu rồi! Lúc đó, cháu sẽ nói những thứ bản thân nghĩ là cần đến nhé."

Đàm phán thương mại đã xong, nên ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.

"Al muốn trở thành đầu bếp à?"

Bố Nord hỏi tôi với nụ cười gượng.

"Không, chỉ là con có hứng thú với nấu ăn thôi? Đầu bếp có Baltro là đủ rồi."

"Ahaha, ra vậy ...... ta không biết đó."

Kết quả thì đó không phải món ăn Nhật.

Thực đơn là súp, món hầm và spaghetti. Thật đáng tiếc. Rõ ràng số lượng các món hơi tí. Phải tăng lên thôi.

---

[note23005]

Chú thích dịch giả:

[1]Omu-rice (オムライス; Omuraisu) là món cơm rang kết hợp trứng tráng theo phong cách Nhật Bản. Có nhiều cửa hàng nhận mình là người phát minh ra món này, nhưng nổi tiếng nhất là 2 nhà hàng "Sao Bắc Cực (北極星; Hokkyokusei) ở Shinsaibashi, Osaka và "quán gạch nung" (煉瓦亭; Renga-tei) ở Ginza, Tokyo.





[2] Trứng cuộn (卵焼き/玉子焼き; Tamago-yaki) là món trứng cuộn kiểu Nhật Bản