Erza đã báo lại đề nghị gặp mặt của Fran cho Dias đã được mười phút.
Chúng tôi đến văn phòng của chủ hội. Bên trong, trước mắt chúng tôi là hai ông lão đang thưởng thức trà.
Một người mang phong thái của một quý tộc thực thụ. Chòm râu bạc xám của ông ta dược chăm chút kĩ lưỡng, cho thấy ông ta cũng rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình ngay cả ở cái tuổi ấy.
Người còn lại cũng mang mái tóc bạc trắng, tuy đã già nhưng vẫn còn cứng cáp. Chiếc áo haori của ông không dấu nổi thân thể cuồn cuộn cơ bắp của mình, chứng tỏ ngay cả khi về già ông cũng không ngừng rèn luyện bản thân. Ánh mắt của ông ta sắc và nặng như một ông trùm mafia.
“Ồ, Fran! Đã được một thời gian rồi nhỉ.”
“Tiểu thư Fran, vậy là cô đã quyết định thăm Ulmutt.”
Nụ cười của họ khác nhau thật. Trong khi Dias nở một nụ cười ấm áp, hớn hở, thì ông lão tộc bạch khuyển nhoẻn miệng cười gian mãnh.
Cả hai người họ gặp Kiara khi bà ấy vẫn còn hoạt động ở Ulmutt nên đã cùng nhau tìm kiếm bà ấy khi hay tin bà mất tích.
“Fran! Trông em vẫn còn khỏe mạnh nhỉ!”
“Búp bê biết nói ư?”
Trên bàn giữa hai người họ là một con búp bê cao khoảng 20 cm. Con búp bê phỏng lại hình dáng của con người, và được chế tác vô cùng công phu.
Giọng nói đến từ con búp bê ấy quen thuộc với chúng tôi.
“Giọng này... Rumina?”
“Đúng vậy. Hiện tại tôi đang chiếm lấy con búp bê này.”
Ngục chúa không thể tự tiện rời hầm ngục của mình được, và vì thế cô ấy nảy ra ý tưởng này ư? Quả thật con búp bê rất giống với Lumina.
“Cả ba đang làm gì vậy?”
“À, bọn ta đang thảo luận về công tác quản lý hầm ngục trong tương lai.”
Dias, Aurel và Lumina, tam trụ nắm quyền lực cao nhất của Ulmutt đều đang tụ họp ở đây. Thật là tiện lợi mà. Sau cùng thì chúng tôi đến đây là để truyền đạt cho cả ba chuyện về Kiara.
“Cháu đến đây có việc gì sao?”
“Nn. Muốn báo cáo với Dias về nhiệm vụ đặc biệt.”
“Hửm? Nói cách khác, việc tìm kiếm đang có tiến triển?”
“Nn.”
“Nhiệm vụ đặc biệt cho tiểu thư...”
“Em đã tìm ra được vị trí hiện tại của Kiara rồi sao?”
Không chỉ Dias, cả Aurel lẫn Lumina đều phản ứng với lời nói của Fran.
“Nn. Em đã tìm thấy Kiara.”
“Ồ!”
“Thật hả!”
“Cô ấy hiện tại như thế nào?”
Nhận ra khuôn mặt tối sầm lại của Fran, cả ba người họ sớm hiểu ra điều gì đó và im lặng. Ngay cả với Lumina, đang liên lạc qua con búp bê nên không thể đọc được nét mặt, dường như cũng đã thay đổi biểu hiện.
Dias không định dấu diếm gì về nhiệm vụ của Fran, và có vẻ cũng không phiền để cho hai người họ nghe kết quả báo cáo của Fran.
“Kiara đã ở Thú Nhân Quốc.”
“Đúng như ta nghĩ.”
“Cô ấy giờ thế nào?”
“Cô ấy vẫn ổn chứ? Đã tiến hóa chưa?”
“Em gặp được Kiara ở thủ đô của Thú Nhân Quốc...”
Fran kể cho bọn họ toàn bộ mọi chuyện diễn ra ngay sau khi chúng tôi gặp được Kiara, tất cả trận chiến và khó khăn. Dias, Aurel và Rumina đều lắng nghe cẩn thận.
Khi nghe về lần đầu gặp nhau giữa chúng tôi và Kiara, họ vui mừng, khi chúng tôi kể về đội quân ma thú, họ căng thẳng theo dõi, và lại vỡ òa vui sướng khi Kiara xuất hiện, đã tiến hóa, và đến cứu trợ cho chúng tôi.
Tất nhiên, chúng tôi giấu nhiều chuyện cần giữ bí mật và cũng chẳng cần thiết, như Alistair hay thảm cảnh của tôi. Một người sắc sảo như Dias chắc chắn cũng nhận ra gì đó. Nhưng ít nhất thì ông ấy biết là tất cả những gì Fran nói đều là sự thực.
Đôi khi họ có hơi náo nhiệt, nhưng cả ba đều chăm chú lắng nghe Fran từ đầu tới cuối.
Nhưng khi nội dung báo cáo chuyển sang sự kiện chúng tôi đến hầm ngục, khuôn mặt của họ dần tối lại. Chỉ từ âm điệu của Fran, họ biết ngay rằng đây là lúc mà câu chuyện kết thúc.
Khi Fran báo cáo xong cho họ về sự hy sinh của Kiara, không còn ai vui vẻ cả.
“Kiara...”
Dias xúc động ngồi bật dậy, và ngay lập tức ngồi xuống. Ông lão thở dài, trông cạn kiệt sức lực và chỉ ngồi đó. Nhưng tôi có thể thấy là những ngón tay của ông dần chuyển màu đỏ au do nắm tay quá chặt.
“Ra vây... cô ấy vẫn như xưa...ngay đến những giây phút cuối cùng...”
Aurel cũng chẳng khá hơn mấy. Ông lão cuối đầu sâu, không kìm được nước mắt và đang sụt sùi. Ngay cả vậy, ông ấy hiểu được tâm tình của Kiara. Dù gì thì hai người họ đều là những người thích chiến đấu giống nhau mà.
Trong số họ, Rumina có lẽ là người bình tĩnh nhất. Thậm chí cô ấy còn tỏ ra vui mừng nữa.
“Ra là vậy, cô ấy đã tiến hóa, trở thành Hắc Hổ Thiên Đàng...”
Có lẽ trong ba người họ, Rumina là người hiểu rõ Kiara nhất. Thay vì suy nghĩ quá nhiều về cái chết, cô ấy biết rằng Kiara đã có được những giây phút cuối cùng đầy hạnh phúc, hoàn thành ước nguyện tiến hóa, và chiến thắng một trận chiến tưởng chừng bất khả thi.
Sau đó, sự im lặng bao trùm văn phòng. Một lát sau, Aurel lặng lẽ ngẩn đầu lên, hỏi.
“Tiểu thư... Cô nói rằng Kiara đã mỉm cười vào lúc lâm chung?”
“Nn.”
“Theo cô, đó có phải là một nụ cười mãn nguyện không?”
“Tất nhiên.”
“Hiểu rồi... Vậy là tốt rồi.”
Ngay cả Aurel cũng khó mà chấp nhận ngay được sự ra đi của người mà ông đã tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng ông vẫn tìm được một lý do để tự thuyết phục mình.
“Zerrosreed....”
Dias lẩm nhẩm cái tên ấy, trầm và thấp. Từng chữ cái một đều mang theo sát ý. Việc ông ta không để lộ khuôn mặt giận dữ của mình ra ngoài chỉ khiến ông ta trở nên đáng sợ hơn mà thôi.
“Dias, Kiara nói rằng bà ấy không muốn được trả thù, vì đó là việc làm ngu ngốc.”
“Hiểu rồi. Trả thù là ngu ngốc. Đó là cách cô tự nhủ với mình mỗi khi thấy đồng đội của mình chết sao? Làm sao mà ta có thể bình tĩnh được khi một người thân thiết của ta ra đi hả...?”
Ngay cả khi ông ấy là chủ hội mạo hiểm giả, ông ấy vẫn không tin là có một số người không thích ra đi trên giường bệnh.
“Ta... Ta hoàn toàn không phải là người mà cháu có thể gọi là nhân hậu đâu. Ta là một tên khốn dơ bẩn, nông cạn, kẻ sẽ không từ mọi thủ đoạn để phục hận kẻ thù của ta... ”
Tuy giọng nói của Dias dần mất đi sức mạnh, bóng tối trên khuôn mặt của ông khó mà không nhận ra cho được. Chắc chắn là Dias đã quyết tâm là sẽ truy lùng và tiêu diệt Zerrosreed cho bằng được.
Rồi đột nhiên ông ta nở một nụ cười, có lẽ nghĩ rằng cứ tiếp tục lẩm nhẩm như vậy thì sẽ làm phiền Fran.
“Mà ban đầu ta cứ tưởng vương quốc thú nhân là địa ngục trần gian với Kiara kia chứ? Không ngờ là bà ấy đã dành phần lớn cuộc đời của mình trong hạnh phúc ở đó đấy. Biết vậy là đủ để khiến ta vui vẻ rồi.”
Không cần kĩ năng tôi cũng biết vừa rồi là nói dối, nhưng chúng tôi cũng chẳng buồn chỉ ra. Không cần biết Fran định nói gì, tâm trạng của ông ấy cũng sẽ không được cải thiện một sớm một chiều.
“Sẽ thật hoàn hảo nếu như cô ấy còn sống... Nhưng ở cái tuổi này, từ khi nào không biết, việc bạn bè ta ra đi đã không còn gì mới mẻ nữa rồi.”
“Gahahaha! Dias nói đúng đấy! Hơn nữa, đã có Fran bên cạnh và chăm sóc cho Kiara dùm chúng ta rồi còn gì. Chúng ta không biết phải cảm ơn tiểu thư sao cho đủ.”
“Phải đấy, cho Kiara biết điều kiện để tiến hóa và giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện của đời của mình. Cảm ơn.”
Sau đó, cả ba người họ kể chuyện về Kiara trong suốt một thời gian dài. Fran trông cũng vui vẻ lắng nghe.
Fran yêu quý và kính trọng Kiara. Em ấy chắc chắn rất vui khi có người sẵn sàng lắng nghe em ấy kể về Kiara một cách nghiêm túc. Fran hôm nay thật khác với mọi khi, hào hứng nói chuyện kèm theo cả động tác, cử chỉ nữa.