Heavenly Castle

Chương 63: Giải cứu người Elf đầu tiên.




P/s: Thế qué nào chương này lại dài :/

---------------------

Con robot nhanh chóng phân tán binh lính địch, trong khi Mea và Torraine chạy trốn cùng những người Elf đang kinh ngạc.

Rõ ràng, những người Elf cũng nhận ra Mea và đồng bọn không phải kẻ thù..

Thấy được khung cảnh đó, tôi liền thở phào nhẹ nhõm rồi tựa lưng vào ghế.

- Có vẻ như nó đã ổn bằng cách nào đó.

- Đúng thật. Tuy nhiên thì vì chuyện này mà những đội khác cũng đã mất khá nhiều thời gian...

Tôi gật đầu trước lời nhận xét của Ayla cung một nụ cười gượng gạo.

- Phải. Ban đầu thì chúng ta cũng đã định làm mọi thứ thật nhanh chóng để Hoàng đế không đánh hơi được chuyện gì.

Dù nói vậy để che giấu nhưng bên trong tôi cũng có chút lo lắng.

Nếu là trường hợp tệ nhất, Hoàng đế sẽ biết được tin tức này trong khoảng 1 tuần, có nghĩa là, chúng ta chỉ có 7 ngày để xác định được nơi ở của tất cả người Elf trong Đế đô.

Mặc dù có vẻ như Aifa đã hình dung được nơi ở của gần một nửa trong số họ, Ditzen và Yuri lại chưa có được kết quả gì nhiều, cơ bản là vì họ vẫn đang mò mẫm trong bóng tối. (ý là tìm kiếm không có manh mối, thông tin hay gợi ý j)

May mắn thay, mỗi người Elf thì đều đang tham gia vào một công việc nào đó, nên thường hay thấy họ di chuyển cùng với binh lính vây quanh.

Nói cách khác, đúng thời điểm, thì chúng ta có thể phát hiện ra họ ngay lập tức.

- Giờ thì mọi chuyện đều phụ thuộc vào may rủi rồi.

Khẽ thì thầm như vậy, tôi thở dài.

---------------------

[Một người Elf nào đó]

Cuồng phong nổi lên.

Những đám mây bụi bay lên, theo sau là âm thanh của những bức tường đá bị vỡ vụn.

Đó là sau khi binh lính của Đế quốc bị đánh bại, chúng tôi đang cố gắng xác nhận tình hình.

- Ni, nisan…!

Không thể đáp lại giọng nói run rẩy của em gái tôi cùng với cảm giác gấu tay áo bị kéo một cách hẳn hoi tử tế, tôi đạt tay lên lưng em ấy.

Rốt cuộc, trước mặt chúng tôi là một con golem trông giống như mọt cái hộp vuông bị biến dạng. Con golem, khác hoàn toàn so với mấy chuyển động ban nãy, nhẹ nhàng dừng lại và từ từ quay mặt về phía chúng tôi.



Hai bóng hình nhân loại xuất hiện phía sau nó, cùng với khuôn mặt chị che bởi chiếc áo choàng. Do bị bóng tối che khuất nên chỉ có thể thấy những phần nhỏ trên khuôn mặt họ, nhưng rất có thể cả hai đều là phụ nữ.

Không nghi ngờ gì nữa, họ là những người chế tạo ra con golem này.

- ...M-Mấy người là...

- Đừng quan tâm, cứ chạy đi!

Ai? Khoảnh khắc tôi định hỏi điều đó, người phụ nữ chạy trước liền hét lên với tông giọng mãnh mẽ. (ý là đang định hỏi mấy người là ai, thì chưa hỏi xong đã bị quát thẳng vào mặt ấy)

Trẻ. Giọng nói nghe rất trẻ, gần như là trẻ con luôn. Và cũng có vẻ như không có chút thù địch nào.

- ... Hiểu rồi...


Trả lời một cách ngắn gọn rồi tôi liền kéo tay em gái mình.

Có lẽ họ không ngờ rằng tôi sẽ đồng ý ngay lập tức, nên có thể cảm nhận được một chút bối rối từ cô ấy.

- ... Vậy thì, đi theo chúng tôi!

Tuy nhiên, người phụ nữ đó ngay lập tức lấy lại tinh thần và chạy thẳng về phía trước mà không hề liếc nhìn bọn tôi. Khi cô ấy chạy ngang qua, tôi và em gái mình vô tình quay lại nhìn nhau, nhưng người phụ nữ phía sau ngay lập tức gọi chúng tôi.

- Đây là một yêu cầu từ Aifa-san. Xin hãy đi theo chúng tôi.

Nghe thấy điều đó, tôi đã bị thuyết phục.

- ... Tsu! Nisan!

Em gái tôi đáp lại với một giọng vô cùng phấn khích.

- Vậy là, bắt đầu rồi.

Sau khi nói vậy, chúng tôi liền theo sau người phụ nữ.

Cuối cùng, thời điểm này cũng đã tới.

Chẳng dễ gì để tự thân chạy trốn, nhưng cũng chẳng nghi ngờ gì nó cũng sẽ mang lại rắc rối cho các gia tộc khác. Do đó, chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian, không thể quyết định hành động hay không gây rắc rối cho người khác.

Chỉ vì tất cả mọi người đều là gia đình quý giá, nên chúng tôi hiểu rằng tất cả đều có chung suy nghĩ như thế. Và nó lại làm cho việc hành động khó hơn nữa.

Thông qua cuộc trò chuyện của binh lính, tôi biết được rằng Aifa, một pháp sư xuất sắc, được chọn làm một phấp sư của Hội đồng Pháp sư Hoàng gia.

Khi nghe thấy điều đó lần đầu, có hai suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Đầu tiên là, mặc cho lý do là gì, Aifa, người đạt được địa vị nhất định, sẽ có thể cứu tất cả mọi người.

Và cái kia thì Aifa có lẽ cũng hiểu rõ nó, cùng với sự cảm thông sâu sắc về việc bị trói buộc với nhiệm vụ, nghĩa vụ và bổn phận.


Nếu đổi lại đó là tôi, thì có lẽ tôi sẽ không thể sống mỗi ngày bình tĩnh như vậy.

Nếu bạn không hành động nhanh chóng, thì gia đình bạn có thể sẽ phải sống xa cách, như những công cụ của Đế quốc.

Nếu bạn không hành động nhanh chóng, thì những người già sẽ phỉa chết giữa rừng đá, không thể quay lại khu rừng cây.

Nếu bạn không hành động nhanh chóng, thì gia đình bạn có thể sẽ bị tra tấn bởi Hoàng đế, kẻ đang tham vọng có được Tinh linh thụ.

Những hình ảnh khủng khiếp đó sẽ ngày qua ngày xói mòn tâm trí bạn từng chút một, lặng lẽ giết chết con người bạn.

Và thế, nên tôi cũng cảm thấy niềm hạnh phúc lớn lao khi Aifa cuối cùng cũng đã hành động, ngay cả khi thất bại thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khiển trách anh ấy. Việc tôi nên làm là sáng suốt suy nghĩ xem ý định của Aifa là gì và hành động theo kế hoạch của anh ấy. Nếu bất kỳ ai bỏ mạng, thì đó sẽ là vết sẹo cho suốt phần đời còn lại của Aifa.

Tôi không được phép chết và cũng không được để cho người khác ngã xuống.

- Làm thôi nào, Sharu!

- Hai, nisan!

Em gái tôi có vẻ cũng có cùng chí hướng. Và sau khi gật đầu với nhau, chúng tôi bắt đầu chạy dọc theo con đường lát đá.

---------------------

[Violette]

Lướt ngón tay dọc theo tấm khăn trải giường mềm mại và dễ chịu, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Một bầu trời trong xanh thăm thẳm, không thể thấy được mặt đất.

Những chiếc giường vô cùng sạch sẽ, một loạt các thiết bị đáng kinh ngạc và những bữa ăn tuyệt cú mèo.


Môi trường sống thoải mái đến mức không thể tin được. Tận trên trời cao, nơi không ai với tới, nhưng ngày tháng bình yên như miền đất hứa.

Tuy nhiên, cũng vì thế, so với nơi mặt đất, thì chẳng có chút hồi hộp nào ở đây cả.

Thiên quốc, nơi bình yên và tĩnh lặng, không có chiến tranh, tội phạm hay nạn đói.

Trong căn phòng đó, tôi nheo mắt lại và thở dài.

- ... Một đất nước thật nhàm chán.

(Chẳng qua không có dân thôi nhé, giờ thử cho mấy thằng weeboo vào xem, bà lại chả được đánh nhau suốt ngày, gặp phải thằng weeboo như Stanz thì có mà hồi hộp từng giây :/)

Nói xong tôi đứng dậy khỏi giường và lại gần cửa sổ.Nhìn vào hòn đảo qua khung cửa, tôi tự nhiên thở dài. Khung cảnh của những ngôi nhà và tán cây xinh đẹp không hề thay đổi.

- Những nền văn hóa khác nhau, chủng tộc khác nhau, các pháp sư khác nữa... Trên mặt đất đó, hẳn vẫn còn nhiều đất nước mà mình chưa biết.

Nói rồi tôi mở cửa.


Hít một hơi không khí yên bình, rồi tôi mở miệng.

- Chinh phục những kẻ khác và cướp đoạt chiến lợi phẩm từ chúng... Còn gì thú vị hơn thế cơ chứ.

Khi tôi nói điều đó, một làn gió nhẹ, dường như không thuộc về bầu trời, nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

Cứ như thể muốn an ủi trái tim đang tan nát của mình, nó lại càng khiến tôi điên hơn nữa.

- ... Có vẻ tự mình trốn khỏi đây sẽ khó lắm nhỉ.

Người tên Taiki kia có vẻ khá mỏng manh yếu đuối, nhưng với tình hình hiện giờ, mình không mong cậu ta sẽ dễ dãi với mình. Chiến đấu với con golem đã có trận không chiến với Aifa, không thể gọi là thông minh được.

Sau cùng thì, cách hợp lý nhất là lừa ai đó có khả năng giải cứu mình.

Nói cách khác, là Taiki. May mắn thay, giờ này Taiki đang điều khiển vài con golem cùng lúc, nên khả năng tập trung của cậu ta phải dưới mức bình thường.

- Câu hỏi là, liệu mình có thể ra khỏi căn phòng này?

Lẩm bẩm điều đó, tôi tiến thẳng tới cửa và mở ra. Ở đó có bóng hình một con golem, đứng ở hành lang phía đối diện.

- ... Tôi muốn gặp Taiki-sama... Mình đang làm cái vẹo gì thế này.

Vì lý do nào đó mà tôi lên tiếng gọi con golem để rồi giờ lại đang rên rỉ vì xấu hổ.

- Mình phải nghĩ cách khác thôi... Eh?

Tôi định quay lại phòng nhưng sau đó tôi nhận ra rằng con golem đang quay đi và dừng lại.

Con golem quay một bên qua phía tôi, đối mặt với hành lang.

- ... Không đời nào...

Nói xong tôi bước ra hành lang, rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, con golem bắt đầu đi xuống hành lang.

Bàng hoàng nhìn vào lưng nó, tôi mở miệng.

- ... Có vẻ họ sẽ để mình gặp cậu ta.

Thật đấy, lẽ thường chẳng đúng chút nào ở cái đất nước này cả.