Heavenly Castle

Chương 62: Giới hạn thời gian




P/s: Kỳ này em học bận quá nên tiến độ sẽ chậm lại đáng kể. Đến giáng sinh em được nghỉ học + chỗ làm cũng nghỉ lễ + không có gấu ghiếc gái gú gì để đú đởn nên sẽ có tgian rảnh. Mong mọi người thông cảm T.T

---------------------

[Taiki]

Nhìn khung cảnh chiếu trên màn hình, tôi lặng lẽ thở dài.

Đó là khung cảnh một con robot đánh bay những người lính xung quanh trong chớp mắt, và xa hơn một chút là tấm lưng của Mea cùng với Torraine, đang cố gắng chạy trốn.

Khi họ bị bao vây bởi những người lính và có một tia lửa sáng chói như một chớp điện hay gì đó tương tự lóe lên bao phủ màn hình, tôi đã bị hoảng loạn một chút, nhưng ngay sau đó thì robot đã loại bỏ được kẻ thù mà không để Mea hay Torraine bị thương.

Tuy nhiên thì Mea, người đang bỏ lại robot phía sau để chạy trốn, rõ ràng là đang trong tình cảnh nguy hiểm. Robot chắc hẳn sẽ đuổi kịp họ sớm thôi, nhưng tôi cũng chỉ có thể hy vọng họ sẽ không làm gì liều lĩnh trong lúc đó.

Và khi tôi vẫn đang suy nghĩ mấy điều đó, Ayla đang đứng cạnh tôi, lên tiếng.

- ... Vậy, điều này sẽ tới tai Hoàng đế trong ít nhất là 2 tuần nữa...

- Yup. Người ta có nói rằng, việc đến được Đế đô chỉ trong một tuần là có thể nếu họ có được một con ngựa nhanh. Vì đó là Hoàng đế, ông ta hẳn có thể nhận ra sự tham gia của Thiên quốc.

Khi tôi trả lời như vậy, Ayla gật đầu với vẻ mặt khó xử.

Rôt cuộc, có hai miêu nhân tộc với một con golem mạnh bất thường bắt cóc Elf. Dù cho bạn có nhìn nhận nó như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ nhận ra có người đứng đằng sau sự việc.

Liệu ông ra sẽ coi đó là một cá nhân hoặc tổ chức đang muốn chống đối lại Đế chế, hay ông ta sẽ coi đó là cuộc nổi loạn từ Aifa?

Không, Hoàng đế sẽ ngẫm ra ngay sự tham gia của Thiên quốc, chỉ nhờ vào những thông tin nghe được về con golem này.

Giờ thì cần thiết phải đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch rồi.

Tôi quay qua phía Ayla và thở dài.

- Biết sao được giờ. Anh đã xem xét đến khả năng của việc này, hãy nắm bắt thông tin về nơi chốn của người Elf tại Đế đô nhanh nhất có thể. Còn giờ thì, khi họ kết thúc việc giải cứu người Elf trong thị trấn này, hãy để Mea và Torraine quay lại đây.



Đáp lại lúc tôi nở một nụ cười yếu ớt sau khi nói mấy lời đó, Ayla chậm rãi gật đầu.

- Torraine-san thì vẫn ổn, nhưng em thấy Mea không phù hợp với những nhiệm vụ bí mật. Nên hãy để Mea ở lại, lần này em sẽ...

- Không, thế cũng chẳng được đâu.

Khi tôi nói điều đó với Ayla, người đang nói như thể cô ấy đang tự cố gắng giải quyết vấn đề nào đó, đôi mắt cô ấy mở to.

Rồi tôi lại nở một nụ cười gượng gạo và lắc đầu.


- Trong trường hợp của em, Ayla, có thể có người biết mặt em. Mặc sống trên lãnh địa của Đế quốc, nhưng em ấy lại sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh, vậy nên Mea là người thích hợp hơn cho những nhiệm vụ xâm nhập.

Nghe thấy điều đó, Ayla miễn cưỡng gật đầu.

Nói thật, tôi cũng lo rằng nếu họ phát hiện ra công chúa của Vương quốc Azul đang có âm mưu gì đó trong địa phận Đế quốc, họ có thể sẽ lại chĩa vũ khí về phía Vương quốc Azul.

Và trên hết, tôi chẳng thể tưởng tượng ra cảnh một Ayla bất cẩn lại có thể xâm nhập vào Đế đô và khéo léo cứu được những người Elf ra ngoài.

Và với những suy nghĩ thô lỗ như vậy, tôi nhìn Ayla cùng một nụ cười ngượng nghịu.

---------------------

[Mea]

Số lượng người qua lại vẫn tăng đều đặn. Bóng dáng những binh lính đã mang người Elf đi vẫn còn trong tầm mắt, nhưng không có vẻ như họ có thể sớm bắt kịp chúng tôi.

- Bắt lấy chúng!

- Tao không quan tâm nếu bọn mày giết chúng đâu.

Những giọng nói khát máu phát ra từ mọi hướng. Những binh lính đang giữ người Elf thì vừa la hét vừa chạy trốn, tập hớp những người lính tuần tra lại.


Tôi không thể đối phó với tất cả bọn họ được, nhưng những người lính thì lại phản ứng rất nhanh, họ đã rút kiếm ra và chuẩn bị tấn công chúng tôi. Tôi rút dao ra, đỡ lấy một thanh kiếm trong đó, trượt qua những cánh tay đang cố bắt lấy tôi và chạy.

Chẳng mấy chốc, âm thanh của những thanh kiếm va chạm với nhau phát ra từ phía sau và khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nam như bị bóp nghẹt phát ra. Đó là mẹ. Bà ấy đã thực hiện một đòn tấn công bồi vào ngay người lính có thanh kiếm bị tôi đỡ được.

Nhờ thế mà không có nhiều binh lính đuổi phía sau tôi.

Mẹ tôi lúc nào cũng vậy. Bà luôn dọn dẹp mớ hỗn độn tôi để lại mà không nói năng gì. Bà sẽ luôn sửa chữa lỗi lầm của tôi chỉ để sau đó nhẹ nhàng trách mắng tôi.

Bực bội thật.

Có vẻ tôi, đã không hề nhận ra, mình đã trở nên tự phụ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì.

Được khen ngợi vì việc nhà, dạy Ayla, một công chúa, nấu ăn, được khen ngợi về tài năng ma thuật bởi Yuri-sama.

Và giờ, được Taiki-sama yêu cầu, tôi đã tham gia vào việc giải cứu người Elf. Và đó là trong khi tôi được mượn một con golem của Taiki-sama.

Tôi vừa đi, vừa tự quyết định rằng mình giờ đã là người lớn.

Thật xấu hổ đến mức phát khóc luôn ấy.


Tôi đặt những cảm đang dâng trào đó vào việc chạy và tiếp tục chạy. Né tránh những đường kiếm đang lao tới, phản đòn bằng dao và nhảy qua những binh lính đang lao về phía mình.

Dần dần tôi bắt kịp những người Elf và binh lính đang vây quanh họ.

- Tôi chắc chắn sẽ không cho mấy người thoát đâu!

Hét lên như vậy, tôi tăng tốc hơn nữa. Lưng của những người lính đã ở ngay trước mặt tôi rồi.

- Mea! Cẩn thận!

Mẹ tôi hét lên từ phía sau.


Theo phản xạ, tôi lăn qua một bên. Ngay sau khi lăn vai xuống đất, tôi liền chỉnh lại tư thế và ngẩng mặ lên và thấy một cột lửa bùng lên ngay trước mặt.

Theo bản năng, tôi lùi lại trước ngọn lửa đang gầm rú.

Rồi tôi nhận ra, ngọn lửa đó là từ ma cụ dùng để tấn công golem một lúc trước.

Có vẻ như một trong những kẻ chạy trốn đã ném nó ra lúc tôi không để ý. Liệu đó có phải là những người lính tinh nhuệ không nhỉ?

- Nguy hiểm thật đấy.

Khi nghe thấy những lời ấy, thì mẹ đã ở đó. Cùng với một biểu hiện nghiêm khắc, bà nhìn về phía những binh lính đang chạy trốn.

- Mẹ cảm thấy họ đã làm gì đó và gọi con, ơn trời là mẹ đã làm kịp lúc.

Nói rồi mẹ trao cho tôi một nụ cười ấm áp.

- ... Mẹ, con, ừm...

Con muốn xin lỗi, nhưng mấy từ đó chẳng chịu bật ra gì cả. Rồi mẹ, người đang theo dõi mọi chuyện, nheo mát lại và ngẩng đầu lên.

- Mea, chúng ta không có thời gian để nói chuyện đâu. Lần này chúng ta sẽ bắt kịp họ.

Và khi mẹ nói vậy, golem của Taiki-sama xuất hiện bên cạnh bà ấy, như thể nó chỉ đợi mẹ nói ra mấy từ ấy.

- ... Vâng. Lần này con sẽ bắt kịp họ...

Nói rồi tôi đứng dậy.