-Đợi, đợi đã, cô ấy quá trẻ để kết hôn. Thậm chí cô ấy còn chưa đủ 15 tuổi, đúng chứ?
Khi tôi mỉm cười gượng gạo và nói như vậy, Ayla cũng cay nghiệt chêm thêm một câu vào “Đ, đúng vậy. Cô ấy vẫn chỉ mới là một đứa trẻ.”
Mặc dù tôi không có ý đó, nhưng tôi có nghe nói rằng các cô gái tuổi vị thành niên thường rất khó đối phó. Và đương nhiên, Mae, người vừa được đối xử như một đứa trẻ, đang phồng má lên.
Torraine vô vọng cười và gật đầu.
-Con bé có thể trông như vậy, nhưng cậu biết không, con bé đã mười lăm tuổi rồi đấy. Ở độ tuổi này, là đã có thể kết hôn được rồi. Tất nhiên, tôi cũng muốn cậu quan sát kỹ Mea trước. Hãy suy nghĩ về con bé thật cẩn thận vào. Nó có thể hơi tomboy và tinh nghịch một chút, nhưng sự thật, con bé là một cô gái tốt. Mọi người thường có xu hướng bị hiểu lầm trong cuộc gặp đầu tiên, nhưng điều đó là tự nhiên, phải không?
Mea quay mặt đi và bĩu môi sau khi nghe những lời nói của Torraine. Nhưng tôi lại thấy thật kì lạ khi cô ấy cảm thấy ngại ngùng vào lúc bĩu môi.
-Tôi hiểu rồi, cô ấy là một cô gái tốt. Well, bây giờ thì......
Khi tôi chuẩn bị mời họ dùng bữa thì nhớ lại những chuyện xảy ra với Mea.
-Ah, chỉ để đề phòng thôi, chúng ta hãy kiểm tra kỹ hơn về vết thương của Mea-chan.
-Eh?
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu mọi người, Torraine liền thay mặt họ nói.
-Cậu cũng là bác sĩ à?
-Taiki-sama. Ngài sẽ chữa lành vết thương bằng phép trị liệu đúng không?
Ayla cũng thêm một câu hỏi sau câu của Torraine. Ah, đúng rồi, tôi bị coi là một pháp sư mà.
-Ngay cả khi vết thương đã được chữa lành, nhưng mọi người biết đấy, sẽ rất nghiêm trọng nếu vi khuẩn xâm nhập vào bên trong vết thương. Vì vậy, tốt hơn là hãy kiểm tra một cách chi tiết.
Nhìn mọi người nghiêng đầu, tôi quay lại cổng chính của lâu đài.
-------------
-Th, thật là một.....
-Wow, cánh cổng tự động mở sao!?
-Sàn nhà đang, di, di chuyển.....
Chúng tôi đi vào bên trong lâu đài rồi bước vào thang máy, nhưng tai và đuôi của bọn họ đang đều co rúm lại, mặt thì tái nhợt đi. Có vẻ như, sẽ rất khó khăn nếu những người này sống ở bên trong lâu đài.
Trong khi mỉm cười gượng gạo, chúng tôi đến tầng ba, tôi cùng Ayla và A1 bước ra khỏi thang máy trước.
Sau đó, có một tiếng hét phát ra từ phía đằng sau.
-Đ, đây là....
-Golem, và còn có rất nhiều nữa!?
Đó là giọng nói của Schnee và Rant. Khi tôi nhìn về phía sau, tóc của Mea dựng đứng lên và đông cứng lại, còn đôi mắt của Torraines tròn như hai cái đĩa.
-Là lối này.
Khi tôi nói như vậy và tiến về phía trước, Torraine và những người khác theo sau dù hơi chậm trễ một chút.
Chúng tôi bước vào phòng y tế và tôi nhìn về phía chiếc máy tương tự như chiếc giường tạo nắng và chợt nhớ lại.
Đúng rồi. Đó không phải chính là chiếc máy quấy rối tình dục sao? Nó có thể hiển thị rất nhiều thông tin cá nhân khác nhau của một người.
Tôi nên làm gì đây. Nên làm thế nào để tôi có thể khởi động cái loại máy như vậy trước mặt mọi người.... Không, đây là một hành động y tế. Ngay cả khi một bác sĩ thực sự có tiến hành kiểm tra y tế đi chăng nữa, nhưng họ vẫn không hề giữ lấy dù chỉ một chút suy nghĩ ecchi nào.
-Được rồi, cô có thể nằm xuống đây được không?
Khi tôi nói vậy, dù Mea đã nhìn đi nhìn lại Torraine nhiều lần, nhưng lưng cô ấy vẫn bị đẩy về phía trước.
Cô nằm xuống giường một cách rụt rè, rồi sau đó tôi nhẹ nhàng chạm vào bảng điều khiển màn hình. Bảng điều khiển màn hình liền chuyển sang màu đen và cái nắp tự động đóng lại.
Khi tôi nhìn vào bên trong từ cửa sổ trong suốt, thì thấy Mea, người đang được chiếu sáng có một biểu cảm cứng nhắc khiến cho người ta có cảm giác không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
-Yosh. Vậy thì, tôi sẽ tiến hành kiểm tra y tế vào lúc này, vậy nên xin hãy tránh xa một chút.
Khi tôi nói vậy, mọi người liền đứng ra xa ở gần bức tường. Sau khi đã liếc nhìn lại bọn họ, tôi chạm vào bảng điều khiển màn hình và bắt đầu kiểm tra y tế.
Sau một lúc, thông tin về Mea bắt đầu được hiển thị, vậy nên tôi đảo mắt của mình ra hướng khác.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy có một thông tin là 14 tuổi khiến mắt tôi bị giữ lại trong giây lát, nhưng tôi đoán đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Trong thời gian tôi chờ đợi, Schnee, người trông có vẻ đang rất bồn chồn cùng với đôi lông mày giống chữ ハ, nhìn về hướng tôi.
-U, um, hiện tại con bé như thế nào rồi.... ?
Mặc dù cô ấy toả ra một bầu không khí với ý chí mạnh mẽ, nhưng Schnee lại nói bằng một giọng đang ngày càng nhỏ dần đi. Và khi tôi đang chuẩn bị trả lời, thì đúng lúc ấy, chúng tôi lại nghe thấy âm thanh phát từ chiếc máy quấy rối tình dục.
Không chỉ có Schnee và những người khác ngạc nhiên về tiếng của âm thanh điện tử 'pipipipi', mà ngay cả Ayla cũng vậy.
-Oh, có vẻ như kết quả đã được đưa ra, bây giờ mọi người có thể đến đây được rồi đấy.
Khi tôi nói vậy, mọi người liền đến và đứng quanh chiếc bảng điều khiển màn hình, bọn họ nhìn vào Mae, người đang được chiếu sáng và cả những thông số đang được hiển thị nữa.
-Đây là……?
-Nó cho biết tình trạng sức khỏe của Mea đấy.
Giải thích một cách đơn giản, cô ấy có hai vết bầm tím, năm vết trầy xước và thiếu chất dinh dưỡng như vitamin. Sau đó, chiếc máy cho biết những vết bầm tím và vết trầy xước đã được điều trị. Nói chung là những thông tin đã được hiển thị như vậy đấy.
Rồi, chiếc nắp tự động mở ra. Có lẽ vì sợ hãi, vậy nên ngay lập tức Mea chạy đến chỗ Torraine cứ như thể nhảy vào và ôm chầm lấy cô vậy. Trong khi mỉm cười gượng gạo trước tình huống đó, tôi chuyển mắt nhìn vào bảng điều khiển màn hình.
-Có vẻ như cô ấy đã có một chút chấn thương nhỏ và đã được chữa khỏi, nhưng cô ấy hiện đang bị thiếu vitamin. Cô ấy không ăn nhiều rau củ hay trái cây có phải không ạ?
Khi tôi hỏi, Torraine mỉm cười cay đắng và gật đầu.
-Đó là sự thật, chúng tôi không được ăn nhiều rau củ cho lắm. Chúng tôi chỉ có thể ăn trái cây khi nào thu hoạch được thôi, nhưng gần đây chúng tôi thu hoạch được khá là ít....
-Có phải tất cả mọi người đều như vậy sao?
-Tôi e rằng nó là như vậy.
Trong khi tôi và Torraine đang nói chuyện, Mea chạm vào cơ thể của chính mình như thể để xác nhận điều gì đó.
-Well, mọi có muốn dùng bữa không? Ayla, cô có thể giúp tôi một tay chứ?
-V, vâng! Tôi sẽ làm hết sức!
Tôi nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để dạy cho cô ấy, và Ayla cũng đã trả lời rất lạc quan.
Chúng tôi xuống tầng hai và di chuyển đến phòng ăn.
-Hãy để bọn tôi cũng giúp cậu. Rant không thể nấu ăn, vậy nên tôi có thể yêu cầu cậu ta dọn dẹp.
-Đó là một sự hỗ giúp lớn đấy.
Tôi thực sự vui mừng khi nghe những lời của Torainee, nhưng ngược lại, Ayla dường như đang rất căng thẳng. Cô bắt đầu chuẩn bị các thành phần với một biểu hiện cứng nhắc.
-Sẽ dễ ăn hơn nếu cô cắt theo cách này.
-V, vâng!
Tôi cũng bắt đầu nấu ăn trong khi mỉm cười gượng gạo với Ayla, người đang rất nghiêm túc.
Việc chuẩn bị thức ăn cũng đã bắt đầu, và bọn họ đang rất ngạc nhiên với những dụng cụ nấu nướng và thiết bị nhà bếp, còn Mea thì đang ủng hộ Ayla, người đang rất lúng túng vì một số lý do nào đó.
Thật bất ngờ, nấu ăn cùng nhau có thể là một công cụ giao tiếp tốt.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, rau xào, khoai tây Đức với thịt xông khói và mayonnaise pasta salad được xếp lên trên các đĩa lớn. Tôi đã chuẩn bị gạo và bánh mì nướng như là một loại thực phẩm chính. Tôi tự hỏi liệu họ có ăn được cơm không nhỉ?
Khi tất cả chúng tôi trở lại bàn ăn trong khi mang theo những chiếc đĩa lớn, Rant đứng dậy và chờ đợi.
-Được rồi, mọi người nên ăn nhiều rau vào nhé.
Khi tôi nói điều đó và sắp xếp các món ăn, thì những miêu nhân đã làm một lời cầu nguyện kỳ lạ. Cả bốn người họ đã đặt một tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào đồ ăn.
-Itadakimasu.
-Itadakimasu.
Còn tôi và Ayla chắp hai bàn tay lại với nhau và chỉ nói đơn giản như vậy, rồi tôi quay sang nhìn vào các món ăn.
Các loại rau xào chỉ được nấu với một ít nước tương nên tôi không hài lòng với nó, nhưng khoai tây Đức và pasta salad thì lại rất ngon.
Mọi người cũng ăn với những đôi mắt sáng lên.
-..... Đây là một bữa ăn rất ngon. Chúng tôi rất xấu hổ khi để cậu nhìn thấy vẻ ngoài khó coi, ăn như những đứa trẻ đói như thế này.
Khi chúng tôi đã ăn xong, Torraine nói vậy và đỏ mặt lên. Nhân tiện, mọi người đều đưa tay ra thử những nắm cơm, nhưng cuối cùng họ lại ăn bánh mì. Thật đáng buồn làm sao.
Chúng tôi kết thúc bữa ăn và đi ra ngoài thêm một lần nữa. Bằng cách nào đó, Torraine và những người khác, không, tôi cảm thấy dường như Mea đang đi gần tôi hơn lúc trước.
Cô ấy giống như một con thú cưng được cho thức ăn lần đầu tiên vậy, thật là thú vị.
Khi chúng tôi ra bên ngoài lâu đài thì tôi quay lại về phía Torraine và những người khác.
-Có rất nhiều ngôi nhà ở phía đông và phía tây, nhưng mọi người muốn sống ở đâu? Có vẻ như mọi người rất sợ thang máy bên trong lâu đài nhỉ.
Khi tôi cười và nói vậy, Torraine và những người khác liền bàn bạc và quyết định sống ở phía tây.
Họ vui mừng khi nhìn thấy những ngôi nhà màu trắng được xếp thành hàng, rồi sau đó họ lại tiếp tục vui mừng thêm một lần nữa khi nhìn vào bên trong ngôi nhà. Trên thực tế, có nước máy, nước nóng để tắm, nhà vệ sinh xả nước theo kiểu phương Tây và một vòi hoa sen bên trong những ngôi nhà màu trắng. Chẳng còn gì có thể tốt hơn được nữa.
Mặc dù vậy, nhưng không hề sử dụng đến điện. Ánh sáng là từ một ngọn đèn dầu. Và cũng chẳng có vấn đề gì vì ở đây có rất nhiều dầu ô liu, nhưng theo tôi thì nó hơi rắc rối.
Tuy nhiên, đối với Torraine và những người khác, có vẻ như ngôi nhà này đã được cải thiện hơn nhiều so với ngôi nhà trước đây của họ.
Họ nghiêm túc cảm ơn tôi đến một mức tôi phải kinh ngạc.
Sau đó, tôi chỉ cho họ vị trí của cánh đồng và bể bơi nước nóng, rồi chúng tôi giải tán.
Khi tôi dẫn Ayla và A1 và trở về lâu đài, Ayla bật ra một tiếng cười khúc khích ở bên trong thang máy.
-Có chuyện gì vậy?
-À, không, không có gì.
-Có thật không vậy?
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt của Ayla, thì thấy cô cũng đang vui vẻ nhìn tôi vì một lý do nào đó.
Oh, tôi tự hỏi không biết có phải cô ấy đang vui do chúng tôi đã cứu Baltic và những người khác không. Đúng thật là một cô gái tốt bụng.
Và tôi cũng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy ấm áp khi có những suy nghĩ như vậy.
-Taiki-sama.
-Hmm?
-Ngài đã nghĩ gì khi họ nói về cuộc hôn nhân giữa ngài và Mea-chan?
-Không không, cô ấy còn quá trẻ.
-Vậy thì, nếu cô ấy, Mea-chan, mười sáu tuổi hay đại loại như thế thì sao?
Mười sáu tuổi. Là độ tuổi của một nữ sinh cao trung.
-Không, như vậy vẫn còn khá trẻ. Dù sao thì, có lẽ tôi sẽ nghĩ về điều này nếu cô ấy 19 hoặc 20 tuổi?
Khi tôi nói như vậy một cách tùy tiện, Ayla gật đầu nhiều lần với một biểu hiện phức tạp.
-Có phải chúng ta gần bằng tuổi nhau đúng không?
Cô ấy vừa cau mày vừa nói vậy còn tôi thì nghiêng đầu. Cùng một độ tuổi?
-Oh, trông vậy thôi, nhưng tôi 30 tuổi rồi đấy.
Khi tôi vừa nói thế, cô ấy ngừng di chuyển cứ như là thời gian của cô đã bị đóng băng.
--------------------------
[Torraine]
Bốn người đã dọn dẹp xong ngôi nhà trắng và đang ngồi nhìn nhau trong một căn phòng.
-Tuy vậy, em vẫn không ngờ rằng chúng ta lại được giải cứu bởi một Đại Pháp sư Huyền thoại-sama.....
Rant hơi lơ đãng một chút và lẩm bẩm.
-Nếu họ có nhiều golem như vậy, thì sẽ không có quốc gia nào có thể là đối thủ của họ được đâu.
Khi Schnee nói như vậy và gật đầu, Mea nhìn ba người với đôi mắt sáng ngời.
-Con muốn khám phá nhiều nơi vào ngày mai. Không có gì ngoài những điều tuyệt vời ở đây vậy nên sẽ là rất vui!
Nhìn thấy Mea, người không thể kìm nén sự tò mò đang trỗi dậy, Torraine mỉm cười gượng gạo và lắc đầu từ bên này sang bên nọ.
-Trước hết phải đi đến đồng. Nó rất rộng, vậy nên chúng ta phải chia thành các nhóm và xem xét liệu có thứ gì đã có thể thu hoạch được chưa.
-Muu
-Đó là do chúng ta đang ở vị trí ăn bám và nếu không làm việc chăm chỉ.... mặc dù có thể chúng ta sẽ không bị vứt bỏ ngay cả khi không làm gì cả, đúng chứ?
Schnee vô vọng cười, còn Rant thì lại gật đầu một cách sâu sắc.
-Đúng vậy. Cậu ấy có vẻ rất hào phóng. Chúng ta cần phải để mắt đến Taiki-sama để cậu ấy không bị ai đó lừa.
Rant nói vậy và hướng mắt về Torraine, người đang lặng lẽ nghĩ về điều gì đó.
-…… Có gì đó không ổn sao?
Khi được Rant gọi, Torraine đặt tay lên má và thở dài.
-Cô gái Ayla-chan ở cùng với Taiki-sama đó, chị có cảm giác dường như đã nhìn thấy cô ấy ở đâu đó. Chị không biết liệu có phải là do chị tưởng tượng ra hay không nữa.