Heavenly Castle

Chương 19: Vợ của Baltic, hai người em và một người khác




Khi cuộc nói chuyện đã được giải quyết ở một mức độ nào đó và tôi đang xem xét là nên cho A1 thả mọi người xuống đâu, thì tôi nghe thấy giọng của Ayla.

-U, umm....

Tôi quay lại, và nhìn thấy cô gái đã bất tỉnh trước đó đang đứng đằng sau Ayla trong khi ấn một con dao vào cổ của cô ấy.

-Th, thả tất cả mọi người ra.... !

Cô gái ấy nói to như tiếng của một chiếc chuông sánh ngang với vẻ ngoài nhỏ nhắn của cô, tôi chẳng biết phải làm gì, đành quay sang Baltic. Ngay sau đó, tôi thấy khuôn mặt của Baltic trở nên tái nhợt và chuyển sang màu xanh thẫm.

-Dừng, dừng lại đi, Mea!? Taiki-dono đã cứu chúng ta đấy!

Cô gái tên Mea nghe thấy giọng nói giận dữ của Baltic và liếc nhìn xung quanh một lúc để quan sát tình hình.

Những gì cô có thể nhìn thấy là Baltic đang giơ tay lên với một khuôn mặt tái nhợt, tôi thì đứng ở phía trước ông ta, và các thành viên trong gia tộc đang xếp thành hàng ở trước cỗ xe ngựa mà không bị hạn chế.

Sau khi quan sát tất cả chúng tôi, Mea chuyển ánh mắt sang Ayla, người mà cô ấy đang chĩa dao vào.

Khi thấy đôi mắt của Ayla nhìn thẳng vào mắt cô, thì ngay lập tức những giọt mồ hôi bắt đầu hình thành trên trán của Mea.

-Tôi, tôi, tôi xin lỗi!

Bỏ con dao ra khỏi Ayla, Mea quỳ xuống tại chỗ và xin lỗi. Cổ của Ayla dường như không có vết xước nào.

Khi Ayla được thả ra, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, Baltic chân thành cúi đầu xuống trước tôi.

-Chúng tôi, chúng tôi thực sự xin lỗi...! Chúng tôi đã trả ơn lòng tốt của cậu bằng cách đe dọa vợ của Taiki-dono....!

-V, vợ.... !?

Nghe những lời của Baltic, một giọng nói như thể bị sốc được phát ra từ phía sau. Đó là Ayla.

Cô hơi sốc một chút và nhẹ nhàng vẫy tay từ bên này sang bên kia.

-Không không, tôi chỉ là một cư dân tạm thời đang sống ở đây thôi. Tôi sẽ được gửi trở về nhà mình sau này nên.....



Trong lời phát biểu của Ayla, cô ấy đã vô tình thốt ra rằng cô không muốn ở lại đây. Rồi sau đó, cô ấy trở nên hơi chán nản vì những lời nói của chính mình, còn Baltic nhìn Ayla với một biểu hiện khó khăn.

-Tôi hiểu rồi, ra là vậy. Tuy nhiên, sự thật vẫn là chúng tôi đã chĩa một lưỡi dao vào một cư dân ở đây.......cho phép chúng tôi xin lỗi từ tận đáy lòng. Mea!

-D, dạ vâng! Tôi xin lỗi!

-Well, tôi mừng vì không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Được rồi, tất cả những ai muốn xuống mặt đất, xin hãy lên xe ngựa nào.

Những người ở đây đã bình tĩnh lại bằng một cách nào đó, tất cả bọn họ đều lên cỗ xe ngựa và để lại phía sau vợ của Baltic và hai người em của ông, những người có dấu ấn nô lệ.


Sau đó, Mea quay mặt sang Baltic với một biểu hiện khó xử.

-Ừm, mẹ và hai người kia ở lại đây sao?

Khi nghe Mea nói bằng một giọng lo lắng, Baltic nhíu mày. Gì cơ? Vậy ra, cô ấy là con gái của Baltic à?

-Torraine và hai người họ đã có dấu ấn nô lệ trên cơ thể.....Thật đáng tiếc, nhưng họ sẽ không thể bảo vệ ngôi đền nhỏ được nữa. Mea, ta muốn con bảo vệ small shrine cùng với ta......

-Không đời nào! Nếu vậy thì con sẽ ở cùng với mẹ!





-Mea!?

Nghe thấy những lời nói đó từ Mea, Baltic làm bộ mặt như thể ngày tận thế vậy. Well, có lẽ ông ấy đang ở độ tuổi khó xử với tư cách của một người cha.

Bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được cảm nhận của Baltic và Mea, vậy nên tôi cố gắng đưa ra một gợi ý.

-…. Nếu như thế này thì sao. Hiện tại, chúng tôi sẽ chăm sóc Mea-chan ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, như vậy cô ấy sẽ có thể dành thời gian cùng với mẹ, chú và dì của mình.

- .... Kh, không, chờ chút đã. Có lẽ, Mea vẫn chưa thực sự hiểu chuyện. Con thấy đấy, Mea. Không giống như con sẽ không thể gặp lại mẹ và hai người kia. Taiki-dono cũng nói rằng thi thoảng họ sẽ đến thăm. Bởi vậy, chúng ta nên làm nhiệm vụ của mình là bảo vệ small shrine .....


-Không!

-Mea!?

Baltic chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm như thể đó là ngày tận thế vậy.

Trong khi mỉm cười gượng gạo trước tình huống đó, tôi thử đưa ra một gợi ý khác.

-Hay là như thế này.....chúng tôi sẽ quay lại đó sau nửa năm. Lúc ấy, tại sao ông không hỏi lại ý kiến của Mea-chan một lần nữa?

-N, nửa năm, không, ba tháng thôi....

Gật đầu với Baltic, người trông có vẻ đang rất chán nản, tôi nhìn Mea.

-Vậy thì, cô có muốn sống ở đây trong vòng ba tháng không?

Khi tôi nói vậy, Mea gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.

-Un! L, làm ơn!


Thấy Mea trả lời vui vẻ và nhảy khỏi xe ngựa, Baltic nghiêm túc nói.

-Nghe đây, Mae. Con sẽ gặp lại cha sau ba tháng nữa vậy nên cho đến lúc đó, ngay cả khi con cô đơn......

-Vâng, con biết rồi!

Trong khi nghe cuộc trò chuyện ấm áp giữa người cha và đứa con, tôi đã ra lệnh cho A1. Sau đó, tôi quan sát cách A1 nâng cỗ xe lên, rồi chuyển mắt nhìn sang Baltic và những người còn lại đang xoay xở ở bên trong hai cỗ xe.

-Vậy thì, hẹn gặp lại vào ba tháng sau nhé.

Và như vậy, Baltic và những người khác đã trở lại mặt đất. Trong lúc cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng từ tình yêu của gia đình Baltic, tôi cười gượng trước tình huống kỳ quặc đấy, trông nó giống như lúc đi công tác xa nhà vậy.

Không, địa điểm đi công tác của ông ấy không phải chính là nhà của ông ấy sao, đúng không nhỉ?


Mặt khác, sau khi Baltic và những người khác xuống mặt đất, tôi để ý thấy ở phía sau, cô em gái Schnee và cậu em trai Rant đang giải thích tình hình cho vợ của ông ta, Torraine.

Torraine xắn cổ tay của chiếc áo ngắn thuộc một bộ quần áo độc đáo được may vá bằng vải và da, người ta cũng có thể thấy được dấu ấn nô lệ được in trên vai phải của cô.

Cả Mea cũng đang nhìn dấu ấn một cách lo lắng, còn Torraine vô vọng cười và vuốt ve đầu của Mea.

-Well, đừng lo lắng về nó nữa, tuy nhiên....với những ai có dấu ấn nô lệ, thì chắc chắn họ sẽ không thể bảo vệ small shirine được nữa đâu.

Nói như vậy bằng một giọng êm dịu, Torraine xoay người về phía tôi và cúi đầu xuống. Đó là phong cách Dogeza với hai tay đặt trước đầu.

-Cảm ơn cậu vì đã cứu chúng tôi khỏi sự cố này. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để trả ơn lòng tốt của cậu, vậy nên xin hãy đối xử tốt với chúng tôi kể từ bây giờ.

Tôi vừa nhận được một dogeza từ một phụ nữ xinh đẹp đã có chồng.

Vì lý do nào đó, những từ như vậy cứ nhảy múa trong đầu tôi, còn tôi thì lúng túng ngồi xuống theo kiểu seiza trước Torraine.

-Không, mọi chuyện chỉ xảy ra một cách tình cờ mà thôi, vậy nên đừng quá lo lắng...... Oh, tôi sẽ rất biết ơn nếu bọn cô có thể giúp tôi thu hoạch rau, trái cây và dược liệu. Và nếu cô thích, tôi sẽ chỉ cho cô những nơi xung quanh hòn đảo này cũng như nơi cô sẽ sống kể từ bây giờ.

Khi tôi nói vậy và khẽ cúi đầu, Torraine ngước nhìn tôi bằng một đôi mắt tròn xoe. Đằng sau cô, Schnee và Rant cũng ngạc nhiên không kém.

Trong khi nói lời cảm ơn, Torraine nhìn tôi, A1 và Heavenly castle theo thứ tự như vậy.

Rồi, cô quay sang Mea.

-Mea. Mẹ tự hỏi liệu đã đến lúc cho con kết hôn chưa nhỉ?

Với một giọng điệu vô tư, Torraine vừa thốt ra một điều gì đó khá bất ngờ. Hơn nữa, không chỉ với tôi, mà Mea cũng không thể nói nên lời.

Dường như cuộc sống của tôi với những cư dân mới này sẽ tràn ngập rắc rối đây.