Tên Minh Tinh Bá Đạo Độc Chiếm Trái Tim Tôi

Chương 57: 57: Hóa Giải Hiểu Lầm




Người phụ nữ nức nỡ ôm lấy anh một lúc, Triệu Anh đứng phía sau Vương Ảnh Quân cũng rất hiếu kỳ nhưng nhìn thái độ của anh với bà cô biết có lẽ Ảnh Quân rất xem trọng bà ấy nên cô cảm thấy vui thay cho anh vì được gặp lại thím Trương

Bấy giờ ông Trình và bà Mỹ Lâm đang ở bên trong cũng đã tiến ra chỗ họ, nhìn thấy hai người kia cảm xúc của Vương Ảnh Quân và Triệu Anh đều có sự thay đổi, dù vậy Triệu Anh cảm thấy mọi người đứng hết ở cửa lớn cũng không phù hợp cho lắm nên đã nhẹ giọng cất lời

- Ảnh Quân, anh mau mời thím vào trong ngồi, mọi người cùng vào ngồi xuống cả rồi hẳn nói chuyện nhé

Anh trìu mến nhìn cô gật đầu đồng ý, đôi tay cũng buông thím Trương ra, tất cả họ cùng tiến lại sofa, suốt cả quá trình Vương Ảnh Quân không hề nhìn đến hai người kia

Sau khi đã yên vị trên sofa thím Trương quay sang cầm lấy tay Ảnh Quân xoa xoa rồi hồ hởi cất lời

- Hôm nay thím đến trước là để thăm con, sau là muốn thay mẹ con nói với con đầu đuôi sự tình chuyện năm xưa

Vương Ảnh Quân nghe thím Trương nhắc đến mẹ mình thì tâm tình nôn nóng

- Vâng, có chuyện gì ạ thím cứ nói với con

Nói đến đây Vương Ảnh Quân hướng ánh mắt về phía ông Trình và bà Mỹ Lâm như cảnh cáo

- Thím không cần phải sợ ai cả, cứ nói hết sự thật, có con ở đây.

Thím Trương nhìn hành động và thái độ của Vương Ảnh Quân thì biết anh đã hiểu lầm ý mình, bà liền xua xua tay rồi nhanh chóng nói mọi chuyện với anh

Thật ra Vương Ảnh Quân ngày nhỏ đã quá vội vàng và hiểu sai sự việc, bà cho biết rằng ngày xưa bà là người chứng kiến và chăm sóc bệnh tình của mẹ anh, khi ấy mẹ anh vì quá lo lắng cho anh và ông Trình nên đã chọn giấu giếm tình hình sức khỏe của bản thân để những ngày tháng còn lại của bà cùng với hai cha con anh được trọn vẹn

Còn về bà Mỹ Lâm, bà ấy vốn là chị em thân thiết của bà Trình trong giới giải trí, ngày xưa vì bà Mỹ Lâm đột ngột ra nước ngoài nên họ mất liên lạc, sau này gặp lại bà Mỹ Lâm đang trong trạng thái khốn khổ, gương mặt vốn xinh đẹp còn bị hủy dung, bà Trình tốt bụng đã cưu mang giúp đỡ còn giúp tiền cho Triệu Mỹ Lâm phẩu thuật mới có thể lấy lại nhan sắc hiện tại, rồi khi bà Trình đổ bệnh đã cầu xin bà Mỹ Lâm hãy thay mình chăm sóc chồng và con trai, vì là người ơn nên bà Mỹ Lâm cũng không nhẫn tâm từ chối mẹ anh



Chính mẹ anh là người cố tình gán ghép hai người họ với nhau và cái ôm mà anh thấy trước di ảnh mẹ mình chỉ là cái ôm an ủi giữa những người bạn rất đỗi bình thường, khi Vương Ảnh Quân rời đi ông Trình đã suy sụp đến cùng cực, ông đã dốc sức tìm kím anh suốt hai năm bỏ quên cả sự nghiệp, lúc đó thím Trương cũng chứng kiến trạng thái tiều tụy của ông ấy, nếu không phải may mà có bà Mỹ Lâm bên cạnh động viên an ủi có lẽ ông Trình đã đi theo mẹ anh từ lâu

Sau khi ông đã tuyệt vọng trong việc tìm anh, bà Mỹ Lâm cũng tuyệt vọng trong việc tìm lại con gái nên hai người họ mới quyết định ra nước ngoài sinh sống để vơi bớt nổi đau ở nơi quá nhiều kĩ niệm, mãi về sau họ mới kết thành vợ chồng..

- Thiếu gia đã hiểu lầm ông chủ rồi, ông ấy rất yêu cậu và bà chủ đấy

Thím Trương vừa nói vừa vỗ vỗ vai an ủi Vương Ảnh Quân

Khi nghe xong những lời nói về sự thật kia từ miệng thím Trương, Vương Ảnh Quân lặng người, anh nhìn về phía ông Trình nhưng lần này là nhìn bằng ánh mắt đầy yêu thương cùng tội lỗi, đôi mắt ông Trình cũng đã ngấn nước từ lâu hướng về phía anh

Bà Mỹ Lâm cũng rất xúc động thay ông nhưng không hề lên tiếng xen vào chuyện của cha con họ, còn Triệu Anh khi nghe được đầu đuôi sự tình thì trong lòng dấy lên cảm xúc vui mừng vô hạn, vậy là ba Vương Ảnh Quân vô cùng yêu thương anh và gia đình họ, cô cũng không phải con gái người đã làm tổn thương anh..

Triệu Anh hiểu chuyện vội lay tay Vương Ảnh Quân, nhìn anh như cổ vũ

Lúc này Vương Ảnh Quân tiến đến quỳ xuống trước mặt ông Trình Trí Cương, giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống từ khóe mắt, anh cất giọng nói run run

- Ba.. con xin lỗi..xin lỗi vì đã nghĩ sai về ba bao năm qua

Anh vừa dứt lời ông Trình đã xúc động bật khóc tiến đến ôm chặt lấy anh, vốn là hai người đàn ông cứng cỏi nay lại nức nở như hai đứa trẻ..

Ông làm sao có thể trách giận anh, ông chỉ trách bản thân đã vô ý không hay biết việc anh hiểu lầm, trách bản thân đã không tìm được con trai mình để anh phải sống trong đau khổ và uất hận suốt hơn mười năm, để anh từ cậu bé đáng yêu ấm áp vui vẽ lại trở nên vô cảm lạnh lùng, sống một cuộc đời tẻ nhạt..

Cái ôm giữa hai người càng thêm siết chặt, giờ phút này họ không quan tâm ai đúng ai sai, tình phụ tử thiêng liêng lại được gắn kết

Cả ba người phụ nữ còn lại cũng vui mừng thay cho cha con họ, bỏ qua việc riêng khác mỉm cười vui vẽ nhìn về phía hai người đàn ông mạnh mẽ đang nước mắt giàn dụa ôm chặt nhau..