Tên Minh Tinh Bá Đạo Độc Chiếm Trái Tim Tôi

Chương 56: 56: Gặp Lại Người Quen Cũ




Triệu Anh vẫn đang ngồi trên sofa thất thần nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, cô không hề hay biết người nào đó đã đến

Một vòng tay ấm áp khẽ khàng ôm lấy Triệu Anh từ phía sau, cô có chút giật mình nhưng rồi lại như chết trân ngồi yên như thế không cử động, vì cô đã cảm nhận được người phía sau mình là ai, nước mắt lặng lẽ rơi ra khỏi mi mắt Triệu Anh..

- Chẳng phải em đã hứa sẽ ở bên cạnh anh rồi sao? Tại sao lại rời đi một lần nữa? Em xem anh là gì chứ?

Em có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?..

Từng câu hỏi đầy đau lòng phát ra khiến Triệu Anh không khỏi xót xa, trái tim nhỏ nhói lên, cô cũng không nở rời xa anh, chỉ là cô cảm thấy sự hiện diện của bản thân sau này sẽ làm anh nhớ về quá khứ không hề vui vẽ, cô không muốn tình yêu dành cho mình trở thành nổi giày vò hành hạ trái tim anh

- Em.. em xin lỗi Ảnh Quân, nhưng em cảm thấy rất đau lòng, em lại chính là con gái của người đã phá nát hạnh phúc mà anh có, đã góp phần làm anh tổn thương khổ sở suốt mười mấy năm qua, em làm sao còn mặt mũi ở bên cạnh anh, em làm sao có thể để mình là lý do khiến anh nhớ đến quá khứ rồi lại đau lòng được chứ

Em ở bên cạnh thì anh sẽ mãi không quên được những chuyện đã xảy ra đấy và nếu vậy thì cuộc đời này anh sẽ không thể có được những ngày tháng hạnh phúc

Hứcc..

Em cũng rất đau lòng, em thật sự không hề muốn phải rời xa anh đâu, em không muốn đâu Ảnh Quân, em xin lỗi, thực sự xin lỗi..

Triệu Anh òa lên nức nở nói cả một tràn dài, cô vốn rất muốn mạnh mẽ kìm nén nhưng khi anh vừa xuất hiện cô lại lập tức trở nên yếm mềm trước vòng tay anh, vốn đã định trốn chạy khỏi anh mãi mãi nhưng chỉ cần gần anh cô sẽ không thể khống chế bản thân, mỗi lần đối diện với anh cô sẽ luôn như một đứa bé cần được chở che vỗ về và cưng nựng

Vương Ảnh Quân nhẹ buông tay khỏi người cô, anh đứng thẳng dậy im lặng tiến đến phía trước ghế sofa ngồi cạnh Triệu Anh, đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi đặt lên đôi mắt đang ướt nhòa của cô một nụ hôn ấm áp..

Đôi tay anh yêu thương nắm chặt lấy tay cô, lúc này Vương Ảnh Quân mới cất lời đầy ôn nhu

- Em thật ngốc, em chỉ nghĩ anh phải nhớ về chuyện đau lòng khi ở bên cạnh em, vậy tại sao em không nghĩ em chính là tia nắng soi sáng cuộc đời tăm tối trước kia của anh, tại sao em không nghĩ em là ngọn lửa ấm áp đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo khô cằn bao năm của anh

Anh làm sao lại có thể không muốn được nhìn thấy em cơ chứ?..



Vậy em có nghĩ nếu như em rời khỏi anh rồi, cuộc sống sau này của anh liệu sẽ có ngày nào được hạnh phúc không hay chưa?

Tiếng nói đầy xúc cảm của Vương Ảnh Quân phát ra như âm thanh du dương của tiếng đàn êm ái từng bước từng bước thâm nhập vào sâu trong tâm hồn Triệu Anh, xoa dịu trái tim nhiều thương tổn, vực dậy tình yêu suýt bị chọn lãng quên..

Cô không nói gì nữa cả, giờ phút này Triệu Anh chỉ bật khóc, anh nói không sai tại sao cô lại không nghĩ điều tích cực rằng mình chính là người mang lại hạnh phúc cho anh cơ chứ, cô cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã đưa ra quyết định này làm tổn thương cả hai, cô tự nhủ cả đời này dù xảy ra bất cứ chuyện gì tuyệt đối cô không bao giờ lựa chọn rời khỏi anh một lần nào nữa

Triệu Anh sà vào lòng Vương Ảnh Quân ôm chặt anh và không ngừng nói lời xin lỗi, người đàn ông cũng ôm lấy cô mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng sau tất cả họ cũng có thể hoàn toàn hiểu rõ trái tim nhau...

Sau khi đã nói chuyện cùng nhau một lúc Triệu Anh nhanh chóng theo Vương Ảnh Quân trở về biệt thự, cô cũng không quên gửi lời cảm ơn đến hai người bạn tốt là Hàn Chương và Rosabella đã hết lòng vì họ

Trở về đến nơi, hai người vừa bước vào cửa lớn thì bỗng có tiếng nói một người phụ nữ trung niên vang lên gọi Vương Ảnh Quân

- Thiếu gia..

Người phụ nữ kia vừa cất lời vừa rưng rưng dòng lệ vì xúc động, bà dần tiến gần về phía Ảnh Quân, ánh mắt chan chứa tình thương và nhung nhớ nhìn anh

Vương Ảnh Quân và Triệu Anh có chút bất ngờ với sự xuất hiện của người phụ nữ lạ, Triệu Anh vẫn không hiểu gì nhìn hành động kỳ lạ của bà

Sau một chốc quan sát bà vẻ mặt Vương Ảnh Quân đột ngột thay đổi

- Thím, Thím Trương..là thím sao?

Vương Ảnh Quân hỏi người phụ nữ với vẻ mặt mong chờ, khi người kia gật đầu tỏ ý là đúng thì anh mỉm cười tiến đến gần bà, hai người không phân biệt chủ tớ, thím Trương yêu thương ôm lấy Vương Ảnh Quân mà nức nở

Bà vốn là người giúp việc ở Trình gia trước đây, bà cũng là vú nuôi của Vương Ảnh Quân, vì mẹ anh là một ngôi sao nên thường bận rộn và vắng nhà, ba anh thì lo việc kinh doanh nên những lúc như vậy đều là thím Trương hết lòng chăm sóc anh nên Vương Ảnh Quân cũng rất yêu thương bà, chỉ vì sự việc năm xưa diễn ra quá đột ngột anh rời đi không trở về nên cũng mất liên lạc với bà từ đó..