"Con muốn đi theo ba ba thì đương nhiên ba ba nguyện ý rồi." Thanh Huyền dịu dàng dỗ dành Sở Lan, "Nhưng mà bây giờ... Ba ba không có tiền để thuê một ngôi nhà tốt, chúng ta chỉ có thể sống trong một ngôi nhà đang hỏng, ba ba sợ con sống không quen."
"Chỉ có thể ở nhà hỏng ạ?" Sở Lan tủi thân nhìn Thanh Huyền, nước mắt từ hốc mắt lăn ra, bé thút tha thút thít nói, "Không sao, ba ba, chúng ta cứ ở nhà hỏng trước, chờ sau này con đi làm rồi sẽ thay nhà cho ba ba."
Tuy rằng 'không có tiền' chỉ để lừa gạt con gái nhưng không thể không nói, Thanh Huyền bị những lời này của nhóc con làm cảm động, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Sở Lan, xoay người gửi tin nhắn cho Chu Dương bảo hắn ta mua giường và nệm tốt nhất cho phòng Sở Lan, dán giấy dán tường đơn giản lên, khổ cái gì cũng không thể khổ đứa nhỏ.
Sai khiến Chu Dương xong thì Thanh Huyền ấm áp nhìn Sở Lan hỏi, "Lan Lan, buổi tối con muốn ăn cái gì? Ba ba đi mua thức ăn."
"Đi gia phúc phúc ạ?" Sở Lan nghiêng đầu nhìn Thanh Huyền, "Chúng ta cùng đi có được không?"
"Được, vậy ba ba đi thay quần áo, Lan Lan cũng đi thay quần áo nhé?" Thanh Huyền cười nói, Sở Lan năm nay 5 tuổi, trước đó chị hắn đã từng dạy bé tự thay quần áo, sau khi Thanh Huyền đón bé về nhà thì cũng đều để cho bé tự thay quần áo.
Thanh Huyền trở về phòng thay một bộ quần áo giản dị rộng thùng thình, ở phòng khách đợi một lát Sở Lan mới thay xong đi ra.
"Bảo bối, đợi lát nữa đến siêu thị thì con không nên chạy lung tung, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ba ba, biết chưa?" Thanh Huyền ngồi xổm xuống trước mặt con gái, trước tiên nói rõ ràng quy tắc khi đi cùng bé.
"Được ạ..." Sở Lan có chút không tình nguyện gật gật đầu, rõ ràng lúc trước đi siêu thị cùng ba ba cũng chưa từng quản bé, mỗi lần mặc kệ bé ở nơi nào thì ba ba đều có thể tìm được hết.
Nắm tay con gái, Thanh Huyền đưa con ra khỏi nhà.
Gia phúc phúc gần đó cũng không xa, xe buýt công cộng đi bốn trạm là tới.
Trước khi đến nhóc con Sở Lan đáp ứng ngoan ngoãn không chạy lung tung, sau khi đến siêu thị, Thanh Huyền vừa chọn hai loại thức ăn, cúi đầu nhìn thì con gái đã biến mất.
Lúc trước Thanh Huyền cũng thường xuyên dẫn Sở Lan đến siêu thị, lúc mình chọn đồ ăn, Sở Lan luôn thích chạy tới khu ăn vặt, lính gác hắc ám trời sinh năm giác quan mạnh gấp trăm lần so với những người khác để hắn có thể tùy thời cảm giác được vị trí của Sở Lan, cho nên Thanh Huyền luôn có thể dễ dàng tìm được bé.
Mỗi lần muốn nói Sở Lan hai câu lại nhìn thấy khuôn mặt rất giống con mèo Ragdoll cười nhìn mình, liền không bực nổi.
Thanh Huyền nhắm mắt lại cảm nhận một vòng, cái gì cũng không cảm nhận được.
Trong nhiệm vụ cuối cùng, tai của hắn bị điếc.
Theo lý mà nói, một bên tai điếc đối với lính gác hắc ám mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng rất không khéo chính là, hệ thống cảm quan của hắn cũng bởi vì một chút ngoài ý muốn ngắn ngủi mất đi hiệu lực, điều này có nghĩa là tương lai ngắn nhất một tháng hắn không còn có được năm giác quan khác với người thường, nếu có người dùng âm thanh decibel thấp nói chuyện bên trái hắn, nếu như không dựa vào tinh thần thể truyền dẫn thì thật sự một chút hắn cũng không nghe được.
Loại cảm giác này vượt quá tầm kiểm soát khiến Thanh Huyền bắt đầu cảm thấy có chút phiền não.
•
Sở Tẫn đẩy nửa xe đồ ăn vặt đi dạo đến khu kẹo, thấy một cô bé xinh đẹp nhảy dựng lên muốn lấy kẹo trên cao, bất đắc dĩ chiều cao không đủ, như thế nào cũng không thể tiếp cận được.
"Muốn cái này phải không?" Sở Tẫn giúp bé lấy gói kẹo xuống, cười dịu dàng đưa về phía bé.
"Vâng." Sở Lan chớp chớp mắt nhìn anh trai xinh đẹp trước mặt này, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh trai ạ."
Ngũ quan của anh trai xinh đẹp tinh xảo, đặc biệt đẹp mắt, nhưng cái loại đẹp mắt này với ba ba là hai loại hoàn toàn bất đồng, cười rộ lên cũng làm cho người ta cảm giác đặc biệt ấm áp, giống như... Giống như một thiên thần với đôi cánh trong câu chuyện cổ tích.
"Em bé nhỏ một mình ở chỗ này rất nguy hiểm, sao không đi cùng mẹ?" Sở Tẫn ngồi xổm xuống nhìn thẳng Sở Lan, cười hỏi bé.
"Là đi cùng ba ba." Sở Lan nhỏ giọng nói, "Ba ba mua đồ ăn ở bên kia."
Đi với ba ba à? Sở Lan nhíu mày, cảm thấy đột nhiên có thể giải thích được, cũng chỉ có kiểu vô trách nhiệm như baba mới có thể để cho một đứa nhỏ như vậy thoát ly trong tầm mắt của mình tùy tiện đi dạo nhỉ?
"Như vậy rất nguy hiểm, lỡ không cẩn thận bị người khác đụng ngã, hoặc là có người xấu muốn đến bắt cóc em thì làm sao bây giờ?" Sở Tẫn rất kiên nhẫn giảng đạo lý với các bạn nhỏ, "Em muốn mua cái gì có thể chờ ba ba chọn thức ăn xong rồi đi cùng ba ba tới, em nghĩ đi, ba ba đang chọn đồ ăn đột nhiên không tìm được em, có phải sẽ rất lo lắng cho em hay không?"
Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dục chỉ, chỉ còn một chỗ trống không, hẳn là đã sớm đi rồi.
Nghe Sở Tẫn nói thì Sở Lan nhớ tới lời ngày hôm nay trước khi ra cửa ba ba đã dặn, gật gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn anh trai xinh đẹp."
Mới vừa rồi còn là anh trai, làm sao bây giờ đã biến thành anh trai xinh đẹp? Sở Tẫn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, "Em biết ba ba ở chỗ nào không? Muốn anh trai đưa em tới không?"
"Vậy có làm phiền anh không ạ?" Sở Lan muốn đáp ứng nhưng cũng sợ phiền đến Sở Tẫn.
Sở Tẫn vừa định nói 'Không đâu' thì xa xa người phụ nữ đi cùng anh đột nhiên gọi một tiếng.
"Anh ơi, em thấy ba ba rồi, ở ngay bên kia, em tự đi được ạ!" Không muốn cho người khác thêm phiền phức Sở Lan vội vàng nói, nói xong cũng chạy về phía Thanh Huyền.
"Làm sao thế?" Dung nhan tinh xảo như vẽ, người phụ nữ có ngũ quan cùng Sở Tẫn giống nhau đến mấy phần cầm bịch giấy đi tới, nhìn trong xe đẩy chồng chất đồ ăn vặt bà có chút buồn cười "Con còn nhỏ bé quá nhỉ? Đến siêu thị chuyện đầu tiên là phải chọn một đống đồ ăn vặt ha?"
"Gặp phải một bé gái, không đi cùng người thân nên con muốn mang bé đi tìm ba ba, kết quả hình như thật sự bé tìm thấy ba ba mình nên chạy rồi." Sở Tẫn nói, "Con là mẹ sinh, con lớn như nào mẹ còn không biết à? Con mới tám tuổi 207 tháng thôi, ăn chút đồ vặt thì đã làm sao?"
•
"Con đi đâu vậy?" Nhìn Sở Lan chạy về phía mình, Thanh Huyền có chút không đè được nóng tính quát.
Sở Lan bị ba ba quát đến sợ hãi, nước mắt cấp tốc sắp tràn đê nhưng vẫn lắp ba lắp bắp chỉ chỉ phía khu ăn vặt "Con đi lấy kẹo, không lấy được... Có một anh trai xinh đẹp lấy giúp con."
Nghe thấy cái từ anh trai xinh đẹp thì Thanh Huyền theo bản năng ngẩng đầu nhìn phía Sở Lan chỉ, không có một bóng người, đã đi rồi.
Thanh Huyền có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình có chút ma xui quỷ khiến, cũng có thể do kỳ mẫn cảm sắp tới, miễn cưỡng đè nén phiền não trong lòng, "Đừng khóc, đi bên cạnh ba ba, đừng chạy loạn nữa."
"Vâng ạ." Sở Lan đưa tay túm lấy vạt áo Thanh Huyền, nghẹn ngào yếu ớt đáp.
Sau khi dẫn Sở Lan thanh toán xong, một tay Thanh Huyền dễ dàng xách túi đồ đạc lớn một tay dắt Sở Lan về nhà.
Đứng thái thịt trong phòng bếp ngạt thuốc lá, lòng Thanh Huyền thô bạo cùng cuồng nộ gần như sắp không áp chế được mà trút xuống, nhìn gân xanh trên mu bàn tay nảy lên, hắn lại rõ ràng ý thức được, kỳ mẫn cảm chết tiệt thật sự đã đến.
Thanh Huyền run rẩy móc điện thoại ra gọi cho Chu Dương.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Dương vừa mới làm xong thủ tục mua nhà lập tức liên lạc với khu bể bơi gần nhà Thanh Huyền dọn dẹp, sau đó lái xe chạy tới chỗ ở của Thanh Huyền.
Kỳ mẫn cảm là một loại thời kỳ đặc thù của lính gác, dưới tình huống không có dẫn đường thì thường sẽ kéo dài 3-7 ngày, ở giai đoạn này, dục vọng của lính gác sẽ tăng cường, hơn nữa trở nên nóng nảy dễ cáu kỉnh, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể kích phát lửa giận ngập trời của bọn họ, tinh thần thể cũng sẽ bắt đầu cuồng hóa trở nên vô cùng có lực sát thương.
Theo lý mà nói, lính gác hắc ám sẽ không có thứ như kỳ mẫn cảm.
Nhưng kể từ sáu năm trước, sau khi ngủ với một con mèo Ragdoll xinh đẹp thì hắn bắt đầu xuất hiện kỳ mẫn cảm.
Có thể trấn an thời kỳ mẫn cảm của hắn cũng chỉ có con mèo Ragdoll kia.