Tên Lính Gác Kia Hắn Vừa Soái Vừa A

Chương 1




"Anh Huyền, anh thấy nhà này thế nào? Phòng thang máy, phòng khách, ngồi bắc hướng nam, xung quanh là bệnh viện trường tiểu học và siêu thị tất cả mọi thứ, còn có hồ bơi gia đình! Nhà nằm trên tầng tám, thấp vừa phải." Chu Dương ôm điện thoại cho đại ca xem phòng ở trên web tìm nhà nào đó.

"Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chưa nghe nữa.".

Đại ca hắn ta lúc này đang mặc đồ bơi lội, lộ ra làn da trắng sữa của mình, mặt hưởng thụ ngâm mình trong bể bên cạnh, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ treo ở cạnh thành, xương quai xanh xinh đẹp nhìn qua rất thẳng. Cơ bắp, vừa trắng vừa to, xa hơn nữa làm cho người ta hâm mộ là tám múi cơ bụng... Kính bơi đen và da tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, trọng lượng cũng rất đủ.

Không chỉ có dáng người tốt, đại ca hắn ta cũng rất đẹp trai, mũ bơi sáng bóng tròn trịa cũng không thể phong ấn vẻ đẹp trai kia, mặt mày càng thêm sắc bén, lúc lạnh mặt nhìn rất hung dữ, nhưng biết sao đây, đại ca hắn ta mỗi lần chỉ cần làm mặt lạnh là đám nam dẫn đường trong tổ chức đều trở nên phi thường kích động... Thậm chí có thể gáy ò ó o.

Chu Dương tỏ vẻ thật lòng không hiểu, đại ca châm lửa dọa người như vậy, có gì mà kích động?

"...... Anh, anh đừng giả vờ với em, rõ ràng anh điếc là tai trái, em nói chuyện với anh ở bên phải, anh còn giả vờ không nghe thấy đi!" Chu Dương vỗ máy bộp bộp, tiếp tục xem phòng.

"Này thì sao? Biệt thự nhỏ, vành đai hai, 1,6km, xung quanh đều có... phương tiện cơ sở hạ tầng cần thiết, quan trọng nhất, có một hồ bơi lớn!" Chu Dương phấn chấn bừng bừng mang điện thoại đến trước mặt đại ca hắn ta "Anh, một cái hồ bơi lớn! Anh có rung động không?"

Thanh Huyền nhấc mắt lên nhìn hồ bơi lớn kia, mặt nước đột nhiên dâng lên một góc nhọn đen, bơi qua bơi lại bên cạnh Thanh Huyền.

Nhìn thấy cái vây đen kia thì Chu Dương hưng phấn hỏi, "Anh, thế nào? Chốt không?"

"Hả? Tôi không nghe rõ." Thanh Huyền tiếp tục giả câm điếc.

"...... Anh, anh đừng đùa em nữa, anh cứ nói thẳng đi, anh muốn kiểu nhà như nào?" Chu Dương cảm thấy thật sự hắn có tìm nhà, rõ ràng rất thích, còn muốn cố ý gây sự.

Thanh Huyền nghe vậy giả vờ giả vịt hắng giọng:

"Tôi nghe nói bác sĩ 'đục' cách vách nghỉ rồi?"

"Hả?" Chu Dương đã bày bộ dạng rửa tai cung kính chuẩn bị nghe đại ca hắn ta chỉ điểm, kết quả? Ủa ủa?

"Cậu chỉ cần nói dạ." Thanh Huyền có chút bình tĩnh nói.

"Dạ dạ dạ, 'đục' lần này tổn thất một viên đại tướng, các anh em chè chén say sưa suốt cả đêm." Chu Dương tức giận nói.

"Tôi muốn một ngôi nhà trong khu Lão Thành." Thanh Huyền nói, "Gần trường trung học số 6 và trường tiểu học số 17, bên cạnh đi hai bước phải có siêu thị Gia Phúc Phúc, tốt nhất nên có số chung cư với số nhà là 6, cát lợi."

"Hả!?" Chu Dương hoàn toàn ngây người, cái thứ yêu cầu kỳ lạ cổ quái gì đây? Với cả có liên quan gì đến vị bác sĩ chơi không chơi cùng phòng bên cạnh không?

"Với cả, tôi muốn nhà tầng." Thanh Huyền nói thêm: "Tên khu tốt nhất là kèm theo phúc gì đó, cát lợi."

Chu Dương tìm nửa ngày mới tra được khu phù hợp với yêu cầu của Thanh Huyền, "Anh, khu Ngũ Phúc Lão Thành, thế nào? Bên cạnh là siêu thị Gia Phúc Phúc, cách trung học 6 và tiểu học 17 hai km, là khu chỉ hai tòa nhà có tầng, trong đó có sáu căn hộ."

Thanh Huyền rũ mắt xuống, làm bộ suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Ừ, được."

"Anh, tầng sáu chung cư chỉ có hai phòng, vừa vặn mới treo giá... Hôm qua. Ông ta chỉ bán thuê, và ngôi nhà trông khá tàn." Chu Dương có chút do dự.

"Vậy thì mua đi." Thanh Huyền nói.

"Anh, ngôi nhà rách nát này ông ta treo giá 400w!" Chu Dương kinh hãi nói, lão bẩn bựa này bán 400w? Điên rồi à? Số tiền này là đủ để mua hai phòng thang máy bình thường đó.

"Khu học nhà người ta, đắt một chút thì đã sao?" Thanh Huyền không cho là đúng.

"Nhưng mà... Đây là khu Lão Thành! Cho dù khu học cũng không đến mức... Khu đô thị mới bên này phòng thang máy khu học cũng chỉ chưa tới 400w đó!" Từ đáy lòng Chu Dương cảm thấy giá cả của căn nhà này chính là lừa gạt lũ đần.

"Hả? Cậu nói cái gì vậy?" Thanh Huyền lười tranh cãi với hắn ta, lại bắt đầu giả điếc.

"...... Được rồi, em hiểu, mua là được, có trang trí một chút không?" Chu Dương tức giận muốn đánh người nhưng nhìn cái góc đen trên mặt nước kia, quên đi, đánh không lại.

"Không trang trí." Thanh Huyền nói.

"Ôi trời!?" Lúc này thật sự Chu Dương cảm thấy, đại ca hắn ta có thể không chỉ nổ tai một cái mà đầu óc cũng nổ tung rồi, hắn ta cầm điện thoại đến trước mặt Thanh Huyền, "Anh, anh nhìn ảnh này xem, có đúng cho người ở không?"

Thanh Huyền vén mí mắt lên nhìn thoáng qua liền nhắm lại, "Đổi một cái giường là được, mua thêm một cái bồn tắm lớn."

"Anh, anh có muốn đi kiểm tra đầu óc hay không?" Chu Dương lấy hết can đảm, mạnh dạn đề nghị.

Vây đen trong nước đột nhiên nổi lên, một con cá voi sát thủ nhìn rất ngầu mở một cái miệng lớn không tương xứng với hình tượng manh manh của nó về phía Chu Dương, một hàm răng trắng chỉnh tề lóe lên hàn quang.

"Tao sai rồi! Anh bạn! Đừng cắn! A a a, tao sẽ mua cho mày một ngôi nhà ngay bây giờ đây!" Chu Dương bị dọa đến mức tè ra chạy đi, cá voi sát thủ cắn một cái lạnh lẽo vào hư vô, theo vết cắn này của nó mà cả phòng cũng chấn động, động tác chạy bộ của Chu Dương theo đó liêu xiêu một chút.

Sau khi cắn vào khoảng không thì cá voi sát thủ cũng không đuổi theo không rời mà là thu nhỏ thể tích của mình, vui vẻ chơi đùa với nước trong bể.

Thanh Huyền giống như cái gì cũng không biết, vô tri vô giác nhắm mắt ngâm mình trong nước, tùy ý để cá voi sát thủ vui vẻ xung quanh hắn.

"Ba ba." Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên, bé gái xinh xinh đứng ở cửa, bám lấy khung cửa rồi gọi.

Cá voi sát thủ nổi lên từ nước, nằm sấp bên cạnh bể nhìn cô bé bên ngoài cửa.

Qua mười giây, Thanh Huyền mới như có cảm ứng mở mắt ra, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa, "Lan Lan?"

"Ba ba, chúng ta phải dọn nhà sao?" Sở Lan nhỏ giọng hỏi.

Lúc này thật sự Thanh Huyền không nghe thấy, nhìn chằm chằm cá voi sát thủ hơn mười giây, âm thanh do cá voi sát thủ truyền đến tai mình, "Ừ, chúng ta phải dọn nhà, ba ba mặc quần áo, con ở bên ngoài chờ ba ba được không?"

Sở Lan ngoan ngoãn đáp một tiếng, đi dép lê tới phòng khách.

Thanh Huyền đứng lên từ trong bể bơi, đằng sau có xăm một chỗ, cá voi sát thủ ngốc ngốc nổi lên mặt nước nhìn hình mèo Ragdoll trên bờ từ xa, phong cách dẻo dai vẽ ở trên thân thể tràn đầy sức mạnh như vậy ngoài ý muốn có chút tương phản.

Giọt nước trượt theo hình xăm eo, Thanh Huyền bước qua thành chắn đưa tay cầm lấy áo choàng tắm treo bên cạnh khoác lên người, che đi rất nhiều. Ánh sáng.

Đi đến phòng khách, Thanh Huyền đưa tay ôm Sở Lan đến bên phải mình, tuy Sở Lan còn chưa lớn nhưng đã có thể nhìn ra nét mỹ nhân, hoàn toàn kế thừa tướng mạo của một con mèo Ragdoll nào đó.

Khi Sở Lan còn nhỏ, Thanh Huyền bởi vì có nhiệm vụ thường xuyên nên không ở nhà, bé được chị của Thanh Huyền cầm tay nuôi lớn, cứ hai tuần Thanh Huyền sẽ đi thăm bé, thỉnh thoảng được nghỉ phép cũng sẽ ở nhà chị chơi cùng con, mỗi lần Thanh Huyền đến Sở Lan đều rất hưng phấn, lúc đi thì Sở Lan đều khóc đến tê tâm liệt phế.

Năm ngoái, Thanh Huyền mới đón Sở Lan từ nhà chị về, hai ba con sớm chiều ở chung mới sống không quá một năm.

Giống với phần lớn những đứa trẻ khác, thỉnh thoảng Sở Lan cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng mỗi lần phạm sai lầm thì Thanh Huyền nhìn khuôn mặt này của bé cũng đều không tức giận nổi.

"Lan Lan không muốn chuyển nhà à?" Chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lan, Thanh Huyền cười hỏi bé.

Sở Lan cúi đầu, cũng không phải không muốn, càng nhiều là không thích ứng được với hoàn cảnh sợ hãi lạ lẫm, từ sau khi cùng ba ba trở về nhà, ngẫu nhiên ba ba cũng sẽ bởi vì công việc mà đưa bé về nhà cô, nhưng nhiều nhất cũng không quá một tuần, lần này, bé lại ở nhà cô ước chừng một tháng, trông mong ba ba đón về nhà mòn mỏi, đột nhiên nghe được chú Chu Dương đang tìm nhà cho ba ba.

Thanh Huyền nghĩ đến con mèo Ragdoll, cúi đầu nhìn Sở Lan, "Bảo bối, nếu không, ba ba đưa con đến nhà cô trước..."

"Không muốn!" Còn chưa nói xong đã bị Sở Lan cắt đứt.

Sở Lan đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Thanh Huyền, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Nếu ba ba cũng về nhà cô thì được, con muốn ở cùng ba ba cơ."

Nhìn mặt Sở Lan muốn khóc nhưng không khóc, Thanh Huyền thở dài, trong lòng bất ổn, khó quá thể, nhãi con này sao ngay cả bề ngoài muốn khóc không khóc cũng giống như con mèo Ragdoll nào đó..