Tên Chết Bầm Nhà Anh

Chương 11: Động phòng(H+)




Bước vào phòng, cô thấy mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp. Mở tủ quần áo ra định sắp xếp đồ đạc vào thì thấy quần áo của Việt Phong được xếp rất ngay ngắn.

"Đây là phòng của anh ư?" Giai Ninh tự nói với chính mình.

Cô quan sát một lượt khắp căn phòng. Chợt đôi mắt dừng lại ở tấm khung ảnh anh để phía trên bàn cạnh giường.

Tấm ảnh anh chụp với cô gái có mái tóc ngắn rất xinh xắn. Nhìn anh có vẻ là rất vui, tay còn ôm eo cô gái một cách rất thân thiết.

Giai Ninh tự yên cảm thấy nhói đau trong lòng. Thì ra mình là người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của họ hay sao.

Cô trượt người ngồi xuống dưới thảm nhà suy nghĩ linh tinh, mọi thứ với cô xảy ra quá nhanh.

Mải suy nghĩ cô ngủ quên lúc nào không hay.

1 giờ sáng tại clup.

"Việt Phong, cậu lấy vợ mà không báo với thằng này một tiếng. Cậu sợ thằng này không có đủ tiền để mừng cậu sao?" Thừa Lâm vừa nhấp ly rượu vừa hét vào mặt Việt Phong.

Tiếng nhạc ầm ĩ cùng những cô người mẫu ăn mặc ít quần áo múa uốn lượn bên cạnh cột nhà dưới sân khấu.

"Này, không định trả lời sao?" Thừa Lâm tay ôm một cô gái trẻ ngà ngà say nói.

Việt Phong cứ ngồi im lặng uống hết ly này tới ly khác. Hắn không muốn về nhà đối mặt với cô, nhưng lý trí lại mách bảo hắn phải về nhà.

3giờ sáng, Việt Phong bước từng bước loạng choạng vào nhà. Cả căn biệt thự tối om, hắn bám vào cầu thang bước về phòng.

Việt Phong đi đến cạnh giường định nằm xuống thì vấp phải chân của Giai Ninh súyt ngã ra nhà.

"A...,Việt Phong? Là anh sao? Sao anh về muoonn muộn vậy?" Giai Ninh bị đau chân thốt lên.

"Ai cho cô nằm ở đây? Đây là phòng của tôi, cô mau cút ra ngoài." Việt Phong nói chỉ tay vào cô đuổi cô ra ngoài.

"Em làm gì sai chứ? Chúng ta là vợ chồng mà?" Giai Ninh rưng rưng nước mắt.

Trước đây nếu ở ngoài cô tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây đứng trước mặt hắn cô lại không thể tỏ ra mình mạnh mẽ được. Cứ thế từng giọt nước mắt tuôn rơi.

"Suỵt, cô đừng khóc. Cô cũng chỉ là kẻ tham lam vinh hoa thôi." Việt Phong nói rồi đẩy mạnh cô xuống giường.

"Em không hiểu anh đang nói gì?" Giai Ninh ngơ ngác mắt vẫn ngấn lệ.

"Cô muốn hiểu đúng không? Được, vậy tôi cho cô toại nguyện." Việt Phong vừa nói vừa đưa tay xé toang bộ đầm cô mặc trên người.

"Đừng...mà" Giai Ninh sợ hãi hét lên.

"ưm...mm"Giai Ninh giãy dụa.

Việt Phong thuận lợi tiến tới nhằm thẳng vào môi cô mà hôn ngấu nghiến. Chiếc lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng cô, hắn nuốt hết mật ngọt trong miệng cô.

"Ngoan." chỉ vì câu nói của Việt Phong mà Giai Ninh buông lỏng mọi cảnh giác.

Cô nghĩ anh chỉ đang vờ không quan tâm cô thôi sao?

Sau đó hắn hôn lên vùng cổ của cô để lại những vệt đỏ ám muội.

"á...đừng cắn mà." Giai Ninh nũng nịu nói.

Việt Phong từng bước cắn từng thớ thịt rồi ngoặm lấy một bên gò bồng mà m*t lấy m*t để như đứa trẻ bị bỏ sữa mấy ngày vậy.

"Sao nó có thể to vậy chứ?" Việt Phong đưa tay xoa nắn bên còn lại nói.

Giai Ninh bị nói như vậy thì mặt mày đỏ tía tai lên vì xấu hổ.

Tiếng chóp chép vang lên từ miệng hắn vang cả căn phòng.

Việt Phong dần đà đưa tay xuống phía dưới cách một lớp quần l*t của cô.

"Chưa gì đã ướt như vậy sao?" hắn kéo chiếc quần xuống đưa một ngón tay vào trong h***t đ*o của cô.

"aaaa...đau." mắt cô giàn giụa nước mắt.

"Thả lỏng ra...ngoan." giọng của Việt Phong khàn đặc.

Chẳng biết anh có thế lực gì mà khi nói như vậy thì Giai Ninh thả lỏng người ra.

Chính Việt Phong cũng không hiểu vì sao hắn có thể nhỏ nhẹ với cô đến vậy? Chỗ đó của cô hút quá chặt làm ngón tay của hắn như muốn gãy rời ra vậy.