Cô thật sự hối hận vì vào lúc nửa đêm lại phẫn nộ bất bình gửi một dòng tin vào nhóm chat, kết quả mới sáng ra hai vị thần tiên này đã bắt đầu gửi tin nhắn thoại như muốn nổ.
“Ấy đúng rồi, anh ta cứ nhất quyết gọi cậu là cái gì ấy nhở?” Tâm điểm chú ý của Trình Tần lúc nào cũng bay tận đâu.
Cô lại từ dưới lớp chăn mỏng thò tay ra, ấn bừa một lúc lên màn hình điện thoại, giọng của Trình Tần không còn nữa.
Thế giới hình như đã yên tĩnh trở lại rồi…
Nhưng một giây sau, di động lại đổ chuông.
Đầu ngón tay của Thịnh Đường vẫn còn đặt trên màn hình di động, cô ấn xuống mấy cái theo phản xạ tự nhiên.
Hai tên này thề chết không dừng à. Cô buồn ngủ tới nỗi sắp mất đi nhân tính rồi mà đám bà tám với Trình Tần đứng đầu vẫn không chịu tha cho cô.
Đòi gọi cô là gì hả?
Đường Tiểu Thất, Đường Tiểu Thất… Cho dù lúc này đây Thịnh Đường đầu óc choáng váng cũng vẫn nhớ rõ nét mặt của Giang Chấp khi gọi ba chữ này.
Cứ gọi là ngang nhiên, hùng hồn.
Vì cớ gì lại đặt cho cô một cái “tên của chó”? Còn nữa chuyện luận văn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu, anh ta nghĩ cô là một con chó Shiba hiền lành thật đấy à?
“Đường Tiểu Thất.”
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Thịnh Đường nghe thấy giọng của Giang Chấp. Ha, quả nhiên con người ta vào những lúc chưa tỉnh ngủ hẳn rất hay xuất hiện những ảo giác.
“Đường Tiểu Thất!” Tông giọng của người đàn ông hình như đã được nâng lên.
Thấy chưa, cái tên này chính là ác mộng, trong lúc ngủ vẫn có thể giày vò cô. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giọng Giang Chấp dễ nghe thật đấy, có thể chọc cho trái tim người ta ngứa ngáy…
Ấy, đợi chút.
Thịnh Đường lần tìm di động, kéo vào trong gối, he hé mở nửa con mắt ra xem.
Trên màn hình là một số điện thoại lạ, trạng thái là… Đang trong cuộc gọi…
Cô ngồi bật dậy, chiếc gối mềm trên đầu rơi thẳng xuống chân giường rồi bay thẳng ra xa. Trong phòng ngủ đang bật điều hòa, khí lạnh ùa tới, khiến cô rùng mình, liên tục hắt xì mấy cái.
“Anh? Giang Chấp?” Anh ta có số điện thoại của cô từ khi nào vậy?
“Dậy rồi à.” Ở đầu kia điện thoại, người đàn ông cất giọng lười biếng.
Điều hòa bật hơi lạnh một chút, Thịnh Đường cũng lười xuống giường lấy điều khiển, bèn kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh quấn lên người, nằm bẹp xuống giường như một con nhộng, mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng: “Ừm…”
“Mười phút nữa xuống dưới nhà.” Ở đầu đó Giang Chấp nói một câu.
Xuống nhà?
“Không đi.” Cô vẫn còn buồn ngủ đây này, xuống nhà cái gì mà xuống nhà.
“Đường Tiểu Thất, đây không phải là tôi đang thương lượng với cô, mười phút nữa mà cô chưa có mặt ở dưới này, tôi có chiêu để trị cô đấy.”
Thịnh Đường sắp phiền chết vì anh ta rồi. Cô ngồi dậy với mái đầu rối bù như tổ cú: “Bác sỹ Giang à, anh là ma phải không?”
“Ha, ma cà rồng đó.”
Mười phút sau, Giang Chấp nhìn thấy bóng Thịnh Đường bên dưới dãy nhà chung cư.
Cái gọi là chung cư, thật ra chính là một tòa nhà ở đã nhiều năm tuổi. Nếu gặp những dự án đặc biệt, các nhà khôi phục từ nơi khác tới đây sẽ được sắp xếp ở lại chỗ này.
Giống như trong đội ngũ khôi phục hang số 0, nhà khôi phục từ nơi khác tới chỉ có Thịnh Đường và Giang Chấp. Nhưng vì thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, nên Tiêu Dã, La Chiếm, Kỳ Dư và Thẩm Dao, những người vốn dĩ đã có nơi ở trong thành phố rồi, cũng đều tới cả đây.
Thịnh Đường vừa tới Đôn Hoàng là lao thẳng tới tòa nhà chung cư này. Cô khá quen đường thuộc lối ở đây, lần nào đến Đôn Hoàng cũng sống ở đây, hơn nữa còn là một gian phòng cố định.