“Cô đợi tôi chỉ vì muốn chủ động ăn mắng à?”
Thịnh Đường cười khẩy: “Tôi không chủ động tìm anh đợi mắng, anh sẽ không mắng chắc?”
Trên khung cửa sổ ở tận cùng hành lang, gương mặt cô cùng với màn đêm bên ngoài đồng thời được in lên. Anh nhìn nét mặt vừa vô tư lại vừa quỷ quyệt trên lớp kính cửa sổ ấy, thầm nghĩ: Cô gái này cũng thật thú vị.
“Cô ấy à, xét đến thời điểm hiện tại thì đúng là chưa có gì, chỉ có một điều, mục đích không trong sáng.”
“Anh có ý gì?”
Giang Chấp cười khẽ: “Ai cũng nói cô là thiên tài trong mảng hội họa, sau này định trở thành họa sỹ à?”
“Không hề muốn, nếu không tôi dọn ổ trong Đôn Hoàng này làm gì.”
“Yêu thích văn hóa Đôn Hoàng nhưng cô cũng sẽ không cam tâm chỉ làm một họa sỹ chép tranh. Giáo sư Hồ từng giới thiệu về tranh của cô, cũng có những tư duy thiết kế nhất định. Thế nên tôi suy đoán, cô cũng đang thăm dò và tăm tia tới công việc thiết kế sáng tạo văn hóa.”
“Được đấy, mới đó mà đã nắm rõ về tôi như vậy rồi. Có điều, đây cũng chẳng phải bí mật gì. Ngoài bố mẹ tôi ra, những người khác đều biết tôi không những có hứng thú với việc chép bích họa và còn hứng thú cả với việc thiết kế sáng tạo văn hóa.”
“Vì sao lại không để họ biết?”
“Sợ họ đau lòng. Bố tôi là một họa sỹ truyền thống, dĩ nhiên sẽ muốn tôi kế thừa gia phong, nhưng một cuộc sống vẽ vời không mục đích không phải là điều tôi mong muốn, càng không muốn phải miễn cưỡng ép bản thân đi theo cái gọi là giá trị thị trường.”
“Thiết kế sáng tạo văn hóa thì có thể né tránh thị trường sao?”
“Không hoàn toàn tránh được, nhưng có thể dẫn dắt thị trường. Sản phẩm sáng tạo văn hóa khác với các sản phẩm thương mại, phần nhiều nó vẫn mang giá trị truyền thừa của một tín ngưỡng.”
“Nói một cách khác, một người được tôi bồi dưỡng cuối cùng sẽ phải dâng cho Phòng thiết kế?”
“Công việc của tôi gọi là sự va chạm và kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, chẳng ai thiệt thòi cả.”
“Vậy cô cứ trực tiếp làm phần hiện đại có tốt hơn không, truyền thống để tôi đại diện.”
“Không được, truyền thống là cội rễ. Muốn nắm bắt hiện đại thật nhanh thì bắt buộc phải nắm thật tốt gốc rễ. Giống như anh nói, tôi còn trẻ như vậy, biết nhiều chẳng thiệt thân.”
Giang Chấp khẽ mím môi cười.
“Này, không có việc gì khác cần nhắc nhở sao?”
Giang Chấp phì cười vì cô, buông một câu: “Cũng không có gì, về cơ bản cô coi như có đủ tư cách, là một thanh niên mẫu mực có lý tưởng, có hoài bão. Chỉ là, luận văn hơi kém một chút.”
Thịnh Đường đang hừng hực khí thế bám theo bước chân của anh, nghe xong câu này đột ngột khựng lại, giương mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Giang Chấp đi vào trong thang máy, gáy như bị ai đánh mạnh một cái.
Luận văn!
Shit!
***
“Cũng có nghĩa là, người lúc trước giữ luận văn của cậu lại không cho qua chính là Giang Chấp? Sau đó, vòng qua vòng lại cậu lại rơi vào vòng tay anh ta?” Trong nhóm chat của hội “Chị em cây khế”, chất giọng hào sảng của Trình Tần toát lên một vẻ mất hứng.
“Anh ta có gây khó dễ cho cậu không?” Giọng Du Diệp thì rất dịu dàng.
“Kẻ nào dám gây khó dễ cho Đường nhà chúng ta. Lại nói gã Giang Chấp đó, đã dám nhận Đường làm trợ lý thì chứng tỏ gan cũng to đi. Mình nghĩ phải đến tám, chín phần là đã thích rồi.”