Chương 99
Không ai có ý kiến, nơi này bốn phía bằng phẳng, có gì bất thường sẽ phát hiện ra ngay, Cao Thâm leo lên nóc xe, chủ động canh gác.
Xương Đông kiểm tra xe, xe sợ nhất là lái xe xông bừa như vậy, hơn nữa thứ kia từ gầm xe bò lên thân xe, không kiểm tra lại thì không yên lòng.
Đinh Liễu dựa vào đuôi xe hút thuốc, có gió thổi tới, khói thuốc trắng lượn lờ bay lên cao, Cao Thâm nhìn thấy, lặng lẽ hứng lấy, đưa đến trước mũi ngửi, ngoại trừ mùi thuốc, cái gì cũng không có.
Diệp Lưu Tây cầm đèn pin soi vào dao của mình, dao bổ dưa hấu suy cho cùng vẫn là dao cắt dưa hấu, không chém được vật cứng khác, sau khi chém một dao, lưỡi dao đều bị oằn.
Cô đi loanh quanh xe vài bước, muốn tìm tảng đá để mài dao, đáng tiếc ở đây đều là đất, cát, không khỏi cảm thấy bực bội, một cước đá bay mấy cục đất.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Mập ngập ngừng hỏi: "Chị Tây?”.
Diệp Lưu Tây nhặt từ dưới đất viên đá chỉ to bằng viên xúc xắc, mài tạm lưỡi dao: "Biết cậu muốn trở về, nhưng hiện tại tôi cũng tìm không thấy cổng. Cậu yên tâm đi, khi thật sự nguy hiểm, tôi sẽ tận lực chiếu cố cậu”.
Cô không dám đảm bảo, chỉ dám nói là tận lực - thế sự khó lường, cũng phải chừa đường lui cho bản thân và người khác.
Đường Mập nói: "Không phải, chị Tây, kỳ thật em cũng không ngốc. Tình huống vừa rồi, thêm mấy con nữa kéo đến, hai người còn chưa lo nổi cho mình, làm gì còn sức đâu mà bảo vệ em, đổi lại là em, cũng tự lo cho bản thân trước, em hiểu mà.
Diệp Lưu Tây có ngạc nhiên, cô búng ngón tay bắn viên đá kia đi thật xa: "Vậy tìm tôi làm gì?".
Đường Mập cúi đầu, ỉu xìu nói: "Em không muốn chết, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn trở nên mạnh mẽ cũng không còn kịp rồi”.
Diệp Lưu Tây nói: "Sao lại không kịp, chỉ cần ba bước”.
Xương Đông kiểm tra xe xong, đến gọi hai người lên xe, đúng lúc nghe được câu đối đáp này, không khỏi dừng lại, muốn nghe thử ba bước ấy là gì.
Diệp Lưu Tây giống như một người tẩy não, nói: "Đầu tiên, về mặt tâm lý phải cảm thấy mình rất mạnh”.
“Mặc kệ cậu có phải là con gà yếu ớt hay không, cậu đều phải cho rằng mình rất mạnh, mặc kệ người khác nghĩ thế nào”.
Xương Đông nghĩ, về mặt tâm lý, Diệp Lưu Tây nhất định cảm thấy mình có rất nhiều tiền.
“Tiếp theo là giả bộ. Cho dù cậu không mạnh, người cũng phải giả bộ khí thế. Tuy rằng cậu không thể đánh, thật sự bị bức phải lên Lương Sơn lẽ nào cứ ôm đầu để người ta đánh sao? Cậu cũng phải mạnh dạn quát tháo, cấu véo, đấm đá túi bụi vào, vì sao hai quân khi giao chiến phải đánh trống khua chiêng, thanh thế có thể dọa người, hiểu không? Hơn nữa, thật sự đánh không lại, thì cào chảy máu mặt đối phương thì cũng coi như gỡ gạc”.
“Thứ ba, cuối cùng trở thành kẻ mạnh thật sự”. Cô vỗ vỗ bả vai Đường Mập: "Cậu ít nhất có thể cấp tốc hai bước đầu, không mạnh được trăm phần trăm thì cũng phải mạnh được sáu mươi phần trăm chứ”.
Cô cầm dao quay lại, ngẩng đầu lên nhìn Xương Đông: “Làm gì thế?”.
Xương Đông nói: “Không có gì... Tôi rất phục cô đấy”.
Khi xe lăn bánh lần nữa, mục đích Xương Đông rất rõ ràng, tận lực đi đến nơi có nhiều cây Hồng Liễu và cây Gai Lạc đà nhất.
Người lữ hành trong sa mạc khi hết nước, có một bí quyết tìm nước, là đào từ chỗ rễ cây Hồng Liễu xuống, thường thường có thể đào ra nước, điều này chứng tỏ phía dưới có sông ngầm, mà sông ngầm, đều là từ đường thủy mà đến.
Suốt quãng đường khá thuận lợi, trên đường đi ngang qua một vạt rừng Hồ Dương nhỏ, Xương Đông bật đèn pin xuống xe xem xét, tuy rằng cây Hồ Dương trụi lá, nhưng dưới gốc cây rơi đầy lá vàng, tính toán thời gian, nếu các mùa ở Quan nội và Quan ngoại giống nhau, hiện tại cũng đích thật là thời điểm Hồ Dương rụng lá.
Những cây này có nguồn nước nuôi dưỡng nên vẫn sống, xem ra phương hướng đại khái không sai.
Lại chạy thêm một đoạn, Diệp Lưu Tây bỗng nhiên chỉ hướng xa xa: "Nhìn kìa!".
Một vùng tối cao thấp chằng chịt, tuy rằng phân biệt không rõ là cái gì, nhưng chắc chắn không phải là cây cối.
Đến gần hơn một chút, Xương Đông gần như chắc chắn, đó là một thôn làng.
Có thể nhìn thấy đường nét của ngôi nhà, đều là mái bằng thấp lè tè, đây là đặc điểm của ngôi nhà ở vùng sa mạc: chẳng những giữ được nước mưa, còn có thể phơi đồ trên nóc nhà.
Xe càng lúc càng đến gần, thôn này không lớn, địa thế cao thấp khác nhau, có nhà xây trên đất bằng, có nhà xây trên sườn núi, đều là nhà có tường đắp bằng rơm rạ trộn bùn đất, tổng cộng chỉ có chừng mười gian nhà, có nhà cổng mở rộng, có chút cổng đã sụp mất nửa, ánh đèn xe quét qua con đường đen ngòm vào thôn, chân tường rào mọc đầy cỏ dại, còn có một cây táo cao sáu bảy mét ở cổng thôn.
Xương Đông dừng xe ở cổng thôn, để nghe động tĩnh, tạm thời tắt máy.
Không có tiếng động cơ xe, xung quanh ngược lại yên tĩnh đến gần như đáng sợ, thôn này, giống như là bị người ta vứt bỏ, gà chó cũng không còn.
Đinh Liễu khẽ khàng thì thào: “Thôn hoang rồi”.
Cao Thâm muốn mở cửa xe, Xương Đông ngăn lại: “Đừng, ở đây không bình thường”.
Cao Thâm sửng sốt: “Vì sao thế?”
Xương Đông chỉ vào cây táo kia và những bụi cây khác: "Có thể sinh trưởng tốt, chứng tỏ xung quanh đây tự thành sinh thái, đã là một ốc đảo rồi. Trong sa mạc, ốc đảo rất quý, muốn tìm vật thể sống như người hay động vật thì cũng chỉ tìm được ở đây thôi”.
Nhưng mà, nơi này yên tĩnh đến...... Quá khác thường.