Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 98




Chương 98

Vật đó đang bò, nó từ cửa sổ bên cạnh bò lên kính chắn gió trước xe, nơi tay chân của nó bò qua, lưu lại dấu vết như chất nhầy kéo dài.

Nhìn từ trong xe ra, nó giống hình người, nhưng lại rất gày, giống như là da bọc xương vậy.

Diệp Lưu Tây khẽ khàng thì thầm: "Chúng ta ngồi im thì nó có tự động rời đi không?".

Xương Đông khẽ đáp: "Thử chờ xem”.

Đường Mập nghe được tiếng răng mình va vào nhau lập cập, sợ bị người khác chê cười vội cắn chặt răng lại, Đinh Liễu sột soạt ở bên cạnh, móc cái gì trong túi xách, Cao Thâm khẽ khàng hỏi một câu: "Tìm cái gì thế?”.

“Súng cha nuôi đưa”.

Hóa ra là có súng, Đường Mập an tâm hơn một chút.

Xương Đông quay đầu lại, dặn dò: “Đừng bắn, cô không biết bên ngoài có bao nhiêu thứ này đâu, nếu như cô làm hỏng xe, thì càng nhiều con nữa đến, đến lúc đó càng phiền toái đấy”.

Trời ạ! Còn nữa sao? Bàn tay Đường Mập đổ mồ hôi.

Vào lúc này, vật kia bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó, đầu nó lắc mạnh, hung hăng nện vào kính chắn gió.

Xương Đông hét lên: "Lái xe!”.

Đèn xe trong nháy mắt toàn bộ sáng lên, Diệp Lưu Tây đạp chân ga hết cỡ, xe lao thẳng ra ngoài, thứ kia gào lên một tiếng, đụng vào kính chắn gió rồi lăn từ trên nóc xe xuống. Đường Mập định hét lên hả hê "Chết mày chưa". Nhưng khi lời hắn còn chưa thoát ra khỏi cổ họng thì thấy một bàn tay khô đét từ trước xe chộp ra, thứ kia lại bò lên, toàn bộ cơ thể của nó tựa hồ dính vào nóc xe, xe ngoặt trái ngoặt phải cũng không thể hất văng nó được, hơn nữa nó còn không ngừng leo lên, lúc leo tới gần nắp capo, thì đột ngột ngẩng đầu.

Chính diện đối diện, nó nhe hàm răng nanh rậm rạp, sắc nhọn nhuốm đầy máu, còn đang không ngừng nhỏ nước dãi tong tong xuống.

Diệp Lưu Tây mắng to: "Đệt”.

Trong lúc bực bội thì được cái này mất cái kia, không đối phó được với thứ này lại không có cách nào chú tâm nhìn đường, phía trước đột nhiên lại có bóng đen, cô vội đánh tay lái, Xương Đông nghiêng người đỡ lấy vô lăng, nói: "Để tôi lái”.

Diệp Lưu Tây buông tay ra, hai người nhanh chóng đổi chỗ ngồi trong khi xe vẫn đang không ngừng lắc lư, Xương Đông vừa mới ngồi vào chỗ của mình, thì Diệp Lưu Tây đã rút dao ra, hạ cửa sổ xe xuống, nắm thanh chống va đập, thò nửa người ra ngoài.

Vật kia tựa hồ phát hiện thấy người, đột nhiên quay đầu, tốc độ cực nhanh, cấp tốc nhào tới bên cạnh .

Xương Đông bẻ mạnh tay lái và hét lên: "Giữ chặt cô ấy!".

Cao Thâm, Đinh Liễu và Đường Mập đương nhiên hiểu ý anh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba người gần như là cùng nhau nhào về phía trước, Cao Thâm ôm lấy chân Diệp Lưu Tây, Đường Mập không kịp phản ứng, ôm lấy thắt lưng Cao Thâm, Đinh Liễu bổ nhào vào không trung, lại ngã trở lại ghế sau.

Thân xe rung mạnh, thứ kia cũng bám không vững, Diệp Lưu Tây đang bị lắc lư đến choáng váng, bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay xương xẩu ở trước mắt, không chút nghĩ ngợi, giơ dao lên chém, trong nháy mắt lại bị kéo trở về trong xe.

Đinh Liễu vội quay đầu lại nhìn, thứ kia lăn lông lốc trên mặt đất, xe không giảm tốc độ, rất nhanh bỏ nó lại ở sau lưng, không nhìn thấy nữa.

……

Xe cấp tốc lao về phía trước, trong xe một mảnh yên tĩnh, trước mắt người chồng lên người, người ôm lấy người, rất buồn cười, Đinh Liễu nhịn không được, phì một tiếng cười rộ lên.

Trong tiếng cười của cô nàng, mấy người đều chủ động về chỗ ngồi của mình, ngoài cửa sổ xe, nơi tới gần kính chiếu hậu, vẫn dính chặt một bàn tay bị chặt đứt , theo lắc lư run rẩy theo nhịp lắc của thân xe.

Diệp Lưu Tây cầm dao hất nó đi, sau đó đóng cửa sổ.

Bên ngoài xe lại trở nên yên tĩnh, nơi ánh đèn xe chiếu vào, là bãi sa mạc nhìn không thấy điểm cuối.

Xương Đông lái thêm một đoạn nữa, dừng xe.

Mấy người trong xe ngồi nghiêng hoặc ngả về phía sau, đều không muốn nói chuyện, một lát sau, Đinh Liễu hỏi: "Ăn kẹo không?”.

Cô xé túi kẹo cầu vồng ra, chia cho mỗi người hai viên, Diệp Lưu Tây đang buồn miệng, đưa viên kẹo vào miệng, vị chua ngọt xông thẳng lên tận óc.

Xương Đông nói: "Quá lỗ mãng”.

Diệp Lưu Tây trợn trắng mắt: “Phản ứng bản năng thôi... còn nói nữa, suýt nữa làm gãy eo tôi rồi”.

Đinh Liễu hỏi: “Đó là thứ gì vậy? Như zombie trong phim Mỹ ấy nhỉ!”.

Ngừng trong chốt lát, cô nàng lại bất an nhìn về phía sau: “Nó sẽ không đuổi theo chứ?”.

Đường Mập tựa đầu vào cửa sổ kính xe, ánh mắt dại ra, lẩm bẩm nói: “Không biết”.

Cao Thâm đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Chúng ta còn ở Đồi Bạch Long không?".

Hiển nhiên không còn, nếu không lấy vừa rồi lao đi như bão táp, chẳng khác nào tự sát, sớm đụng phải gò Đồi đất Yardang có mặt khắp nơi.

Xương Đông trả lời: "Có thể đã vào Quan rồi”.

Vừa mới tiến vào ăn một chiêu phủ đầu, cũng không biết thứ kia lai lịch gì, Đường Mập kịp phản ứng: “Vậy... Anh Đông, cổng Ngọc Môn Quan kia ở đâu?".

Xương Đông để ý động tĩnh bên ngoài xe, tin chắc không có gì khác thường, mở cửa xuống xe.

Không biết cổng ở đâu, bốn phía đều là hoang mạc cát sỏi thô, nơi rất xa có sa mạc nhấp nhô, trên đỉnh núi treo một vầng trăng khuyết, bên cạnh có mây nhạt bao quanh, sau khi trải qua nguy hiểm, trong lòng tự nhiên cảm thấy yên bình vô hạn.

Xương Đông nói: “Tạm thời không tìm thấy cổng, đi bước nào hay bước đấy đi. Nghỉ ngơi tại chỗ trước, tôi kiểm tra xe một chút. Lát nữa tìm đường trước, có nước sẽ có ốc đảo, có ốc đảo sẽ có người”.

Nếu như Quan nội thật sự có người sống, chỉ có thể ở gần ốc đảo.