Chương 91
Lúc bão cát tới, cả hai bên đều đã đi ngủ. Để không khí lưu thông mà Xương Đông mở hé cửa sổ xe ở hướng sát gò Đồi đất Yardang và kéo màn che lên.
Bởi vậy trong xe không yên tĩnh, tiếng cát bay dày đặc. Diệp Lưu Tây ngủ không sâu giấc, luôn cảm thấy âm thanh này có lúc như ru ngủ, có lúc lại ồn ào đến giật mình.
Cô mở to mắt nhìn trần xe tối om, trong lúc nhàm chán lại cảm thấy chỗ ngủ quá chật hẹp nên bực bội trở mình, cánh tay vô tình buông ra khỏi màn.
Mu bàn tay bỗng nhiên chạm phải tay Xương Đông.
Diệp Lưu Tây giật mình, vội nắm tay lại, trong đầu chẳng biết đang nghĩ những gì, chỉ cảm thấy bàn tay anh hơi lành lạnh.
Qua một lúc cô mới chui qua tấm màn, dùng một tay nhấc chăn, tay kia nhẹ nhàng đặt tay anh trở lại, sau đó đắp chăn cẩn thận.
Xong xuôi lại cảm thấy không cam lòng, cô ngẫm nghĩ, quay sang nói thì thầm với Xương Đông đang say ngủ: “Tôi tốt bụng quá chứ hả?”.
Sau đó bực bội nằm ngủ lại.
…
Vì đêm trước ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau dù biết rõ Đường Mập và Xương Đông đã dậy nhưng cô vẫn không muốn dậy. Cô đành miễn cưỡng mở mắt, nhìn ra bên ngoài thấy bão cát mù mịt, bụt đất đầy trời, cảnh sắc như vậy càng khiến người ta muốn nằm lại giường.
Dù sao thời tiết cũng không tốt.
Qua một lát có tiếng Đường Mập súc miệng òng ọc, thỉnh thoảng hắn nói chuyện gì đó với Xương Đông, cô nghe câu được câu chăng, dường như hắn đang nói về Đinh Liễu.
“Em vừa thấy con bé make up, mà chỗ này có mấy người đâu, make up cho ma nhìn à”.
Xương Đông thản nhiên đáp: “Con gái ai chả muốn xinh đẹp”.
Đường Mập không ngốc, vội phản bác: “Em là em thấy con bé này ma mãnh âm mưu lắm, lúc nào cũng ra vẻ xa cách với thằng nhóc Cao Thâm kia, em thì nó không vừa mắt rồi, mà nó chỉ nói chuyện với anh… Này, Anh Đông, không lẽ con bé ấy…”.
Xương Đông không muốn tiếp tục đề tài này, vội gạt đi: “Lứa tuổi ấy nhiều tâm tư là chuyện bình thường”.
Diệp Lưu Tây ngồi dậy, kéo màn cái roẹt.
Xương Đông và Đường Mập quay đầu lại nhìn cô.
Cô cũng chẳng nhìn hai người, cúi đầu vuốt mái tóc rối, buộc gọn lại: “Sao phải suốt ngày chăm chăm nhìn vào đám đàn ông như thế? Là tôi ấy à…”.
Cô ngẩng đầu, cười đến chói mắt: “… Là tôi thì phải đi xưng vương xưng bá rồi”.
Nói xong liền đi rửa mặt.
Lúc quay lại thấy bếp đã đỏ lửa, Xương Đông nấu mì, topping cũng rất nhiều: tôm khô, rong biển còn có nấm thái lát. Mùi hương tỏa ra nức mũi.
Lúc Cao Thâm đi tới không nhịn được liếc vài lần. Sáng nay cậu và Đinh Liễu chỉ có thể ăn bánh quy kẹp nhân, mà cái thứ đó vừa lạnh vừa ngọt ngấy phát sợ.
Cậu ta hỏi Xương Đông: “Đinh Liễu bảo tôi hỏi anh hôm nay đã có sắp xếp gì chưa?”.
Giọng nói hiện rõ địch ý, cậu ta và Đinh Liễu đều nghĩ giống nhau, cảm thấy mấy người Xương Đông không lo việc chính mà cố ý kéo dài đùa giỡn bọn họ.
Xương Đông cũng không ngẩng đầu lên: “Có, cơm nước xong thì đi nhặt xác mấy người Hôi Bát”.
Lời đáp ngoài ý muốn khiến Cao Thâm sửng sốt, vội xoay người quay về.
Diệp Lưu Tây ngồi xuống cạnh Xương Đông, mì vừa lúc chín tới, Xương Đông rút bớt củi để lửa tự tàn, chia mì vào trong hộp đựng cơm. Mỗi người tự lấy phần của mình.
Diệp Lưu Tây bưng một chén, nhìn hơi nóng tỏa ra cẩn thận thổi cho nguội, sau đó cô hỏi Xương Đông: “Lát nữa xuất phát luôn à?”.
Xương Đông gật đầu: “Làm ban ngày sẽ an toàn hơn một chút”.
Lời của anh có lý, dù sao việc lạ trước giờ toàn xảy ra vào buổi tối.
Ăn xong, Đường Mập chủ động đi rửa chén; ở nơi này thì mọi thứ giản lược hết thảy, chỉ cần dùng khăn ăn lau chén sạch sẽ, sau đó khi dùng nước sôi tráng qua là được rồi.
Diệp Lưu Tây đang lấy trang bị ra thì nghe Xương Đông gọi: “Lưu Tây, cô ra đây một lát”.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Xương Đông đang đứng cạnh xe việt dã, thùng xe mở ra.
Diệp Lưu Tây đi qua, thứ đầu tiên nhìn thấy là mấy cái túi đựng xác, cô còn tưởng Xương Đông muốn nói chuyện nhặt xác, nào ngờ anh luồn tay vào đám túi đựng xác đưa ra một chiếc súng.
Diệp Lưu Tây hỏi: “Gọi tôi ra đây là muốn bắn tôi à?”.
Xương Đông cười : “Tôi cũng không hay dùng thứ này, đây là tôi nhờ Liễu Thất hỗ trợ mua thứ này, phòng khi… Lưu Tây, có lẽ cô thật sự là người Quan nội đấy”.
“Vì sao?”.
“Tôi vẫn luôn nghĩ, ở hoàn cảnh xã hội bình thường, một cô gái lớn lên, cho dù chẳng màng lấy lòng đàn ông thì phần lớn sẽ đều nghĩ cách đối xử thật tốt với bản thân mình. Có hỏi bao nhiêu người thì cũng chẳng ai nói muốn xưng vương xưng bá như cô đâu”.
Nhiều nhất thì ôm tham vọng chính trị muốn cống hiến cho đất nước nhân dân. Dù sao cũng đã qua cái thời thất loạn bát tao tranh giành quyền lực quá lâu rồi.
Anh xoay ngược khẩu súng, cầm phía nòng, đưa súng cho cô: “Cô biết dùng không?”.
Diệp Lưu Tây nhận lấy: “Hình như tôi đã từng dùng rồi… nhưng không thấy quen thuộc lắm. Cho tôi đấy hả?”.
“Ừ”.
“Vì sao?”.
“Tôi cảm giác nếu thật sự nhập Quan, bên trong đó có lẽ… tương đối loạn”.
Chỉ vì cô nói “xưng vương xưng bá” sao? Có khi chỉ là thuận miệng thôi mà… Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Vậy anh có không?”.
“Có chứ, cô giữ lấy mà phòng thân”.
Diệp Lưu Tây ừ một tiếng, sau đó tiện tay vén áo sơ mi, nhét súng vào thắt lưng. Động tác nhanh nhẹn lão luyện.
Thắt lưng cô rất nhỏ, tinh tế mà có lực, làn da màu mật ong khỏe mạnh, đường cong mềm mại, bờ mông cong cong rắn chắc; dắt thêm một khẩu súng lại tạo ra cảm giác vừa quyến rũ gợi cảm, vừa kiên cường khỏe mạnh.
Vạt áo sơ mi rất nhanh rơi xuống, che khuất khẩu súng.
Xương Đông vội dời ánh mắt. (Anh nhìn hơi bị lâu đấy ;]])
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Đi vào trong đó mọi người đều ngồi xe anh à?”.