Chương 90
“Sao cùng là Rối bóng con vừa nãy gắn thanh ở gáy. còn con này lại gắn phía sau lưng?”.
Xương Đông kiên nhẫn giải thích: “Đây là vai nữ, gắn phía sau gáy như vậy ngực đẩy lên sẽ càng đẹp mắt. Còn đây là vai nam, gắn sau lưng vậy khi ngẩng đầu càng có thần thái”.
“Xem ra ai cũng thích xem phụ nữ ưỡn ngực”.
Xương Đông: “… Bởi vì đàn ông mà ưỡn ngực thì khó nhìn lắm”.
Diệp Lưu Tây bỗng nhiên nhìn đến Đinh Liễu ngồi cách đó không xa: cô bé cúi đầu như đang chơi game trên di động nhưng rõ ràng là không nhịn được, theo dõi mọi động thái bên này.
Cô ghé sát vào Xương Đông, nói: “Em gái ngượng ngùng muốn sang đây đấy, tôi tránh chỗ cho hai người đây”.
Nói xong cô đứng dậy, phủi phủi mông quần, sau đó đi sang phía Đường Mập. Đường Mập vẫn hơi sợ Diệp Lưu Tây nên lại càng làm bộ chúi mũi vào sách, tỏ vẻ tôi đây ham học hỏi. Hắn sợ cô lại dạy dỗ mình.
Xương Đông không nói lời nào, vẫn tập trung làm việc của mình.
Qua một lát, quả nhiên Đinh Liễu đi lại gần, cầm cốc đánh răng, mái tóc dùng tay vấn lại qua loa. Vài sợi tóc vương trên gò má. Cô bé hỏi Xương Đông: “Anh cho em xin chút nước ấm nhé? Dùng nước lạnh giá quá”.
Giọng nói mềm mại, lễ nghĩa cẩn thận, cô bé này diễn rõ ràng đã thành quen.
Xương Đông đứng dậy lấy nước cho cô. Đinh Liễu cảm ơn, sau đó quay đi.
Đường Mập đang đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này, buột miệng nói: “Ây, lại đổi tạo hình”.
Diệp Lưu Tây lườm hắn: “Cậu có ấn tượng sâu sắc với người ta quá nhỉ”.
“Thì đúng vậy mà, hình tượng trước sau khác nhau nhiều đến mức tương phản thì đương nhiên khiến người ta chú ý. Mới đầu thì mạnh mẽ hoang dại, sau đó là hình tượng em gái học sinh, giờ là kiểu đáng yêu. Thật ra thì… Chị Tây à, chị cũng nên…”.
Diệp Lưu Tây hỏi: “Nên cái gì?”.
Đường Mập rốt cuộc cũng ý thức được mình lỡ miệng, bắt đầu có chút hối hận: “Cũng nên… thay đổi hình tượng đó. Sẽ khiến người ta có cảm giác mới mẻ”.
Diệp Lưu Tây khinh thường: “Sao tôi phải thay đổi hình tượng chứ, tôi đây lúc nào cũng đẹp, có thế nào thì người khác cũng thấy đẹp hết, biết chưa?”.
Đường Mập không dám phản bác, lập bập đánh trống lảng: “Chị Tây… thôi em đi rửa mặt đã nhé”.
Cô muốn nói thế nào thì cứ cho là thế đi, bất kể cô ba lần vô địch võ thuật toàn quốc, cô xinh đẹp hay Tây An có có ủy ban chết tiệt đánh giá quản lý văn vật gì gì đó… coi như là thật cho xong chuyện.
Diệp Lưu Tây trợn mắt nhìn Đường Mập đang chạy ra xa, lúc thu ánh mắt lại nhìn thấy Xương Đông đang tiến lại, trên tay cầm ống tiêm.
Mẹ nó, anh lại muốn trích máu cô đây mà, nhất định phải làm khó dễ mới được.
Bỗng nhiên Xương Đông ném thứ gì đó qua. Diệp Lưu Tây khoanh tay bắt lấy, nhìn qua thì thấy là một quả táo đỏ bọc trong túi nilon, to bằng quả trứng gà, sắc đỏ sậm căng bóng. Chắc là táo mới.
Cô hơi nâng mi mắt: “Cái này để làm gì?”.
“Cho cô ăn để bổ máu”.
Diệp Lưu Tây xé miệng gói cắn một miếng, miếng táo ngọt đậm mang theo mùi hương dễ chịu.
Thế là cô duỗi tay, đưa ra cho anh.
...............
Rút máu không đau, chẳng qua hơi nhói như muỗi cắn, ngay sau đó ống tiêm nhiễm sắc đỏ tươi.
Xương Đông chỉ rút một ít máu, rất nhanh đã rút kim tiêm ra. Dường như anh cân nhắc gì đó nên đẩy xy lanh tiêm rất chậm. Vài giọt máu từ ống tiêm chảy ra, rơi trên nền đất.
“Lưu Tây, đợi chút nữa giúp tôi đánh ngất hai người kia”.
Diệp Lưu Tây liếc nhìn Đinh Liễu phía bên kia: “Vì sao?”.
“Sợ bọn họ gặp chuyện không may, cũng ngại họ vướng tay vướng chân”.
Diệp Lưu Tây dùng miếng bông chặn lên chỗ vết kim, trên nền bông trắng chỉ nhiễm một xíu máu.
Cô nói: “Thế lúc ra ngoài anh định nói sao với Liễu Thất? Lão đưa anh tiền, nhưng vừa tới nơi anh đã đánh ngất người của lão”.
Cách đó không xa có tiếng nước ào ào, Đường Mập đang dùng vòi sen, thế nhưng hắn dùng rất có ý thức, chỉ vục nước lên mặt rồi nhanh tay quệt. Khuôn mặt ướt nước, biểu cảm dễ chịu.
Xương Đông liếc mắt về phía đó, sau đó nghiêng người, giấu ống máu trong tay áo: “Ý cô là sao?”.
“Muốn rời đi thì cũng phải là bọn họ chủ động rời đi, chúng ta không dư hơi cãi nhau. Còn ý tôi thì tôi nghĩ cứ để họ đi vào, nếu bị dọa sợ thì họ tự rút thôi, không nói chúng ta được”.
“Mà Đinh Liễu giúp Liễu Thất trông coi vài năm nay thì chắc chắn tinh thần phải vững vàng nếu không thì cũng chẳng làm được. Cao Thâm đi theo bảo vệ cô bé thì chắc chắn không phải loại gà yếu ớt đâu; nếu bọn họ không sợ thì hoàn toàn có thể giúp đỡ chúng ta, vậy không phải càng tốt à?”.
Nghe cũng có đạo lý. Xương Đông cũng cảm thấy như vậy tương đối chu toàn, anh dùng tay day nhẹ mi tâm: “Có điều đi cùng mấy người như vậy có chút phiền phức”.
Diệp Lưu Tây nói: “Làm sao mà mọi chuyện đều theo ý của mình được. Gia đình hòa thuận, cha hiền con thảo, bạn bè tốt bụng nhiệt tình, người yêu xinh đẹp dịu dàng hiểu chuyện, đồng đội vô tình gặp trung nghĩa can đảm… muốn có những thứ đó thì vận khí anh phải lớn tới mức nào?”.
“Trước kia anh dẫn đoàn, đồng đội chắc chắn không phải ai cũng khiến người ta an tâm, chẳng lẽ loại hết bọn họ ra à? Cứ dần dần mà uốn nắn chỉ dạy họ, rồi cũng đến lúc họ khiến anh vừa lòng. Nhìn Đường Mập xem, bây giờ thuận mắt hơn trước bao nhiêu rồi”.
Xương Đông nhìn về phía Đường Mập.
Đường Mập vừa vẩy nước trên tay vừa ngân nga hát, xem ra tâm tình không tệ. Thấy Xương Đông nhìn mình, hắn kỳ quái hỏi: “Anh Đông, sao vậy?”.
Xương Đông nhắc: “Cậu muốn đi vệ sinh thì chạy nhanh đi”.
Đường Mập nháy mắt liền hiểu ý, nhanh chân chạy tót đi.